Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 239
Từ hôm nay trở đi, nơi này phải một mực duy trì lửa, hơn nữa phải chú ý, không thể để cho lửa bùng lên, nướng chín thịt, nhưng lại không thể để nó tắt lửa là một chuyện rất phiền toái.
Ăn xong cơm tối, trước khi ngủ còn phải đến xem. Cành thông cho thêm vào lúc nãy đã bị đốt rụi hết, tôi đi kho củi bên chuyện một cái rễ cây tới, bỏ vào trong đống lửa, lại rắc một lớp lá thông lên trên cho ra khói, cứ như vậy, là có thể đốt rất lâu.
Thịt khô đã ướp, lúa mì đã gieo xuống đất, mứt hồng đã phơi khô toàn bộ đóng kín để bảo quản dài hạn. Bận rộn nhiều việc, bất tri bất giác, chúng tôi sắp trải qua cuối thu.
Tôi cũng không biết thời gian chính xác, nhưng từ sự sinh trưởng của các loại thực vật trên núi trong ruộng, còn có rất nhiều vết tích lui tới của động vật, có thể nhận ra được sự thay đổi của tiết khí. Lúc bận rộn không chú ý, làm xong việc rảnh rỗi rồi, là có thể dễ dàng cảm giác được.
Thời gian này, cho dù là có mặt trời, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh. Hô hấp trở thành nuốt mây nhả khói, mỗi sáng thức dậy, trên mặt đất đều ngưng kết một tâng sương trắng. Cỏ khô ven đường đã hoàn toàn úa vàng, bị sương ngưng tụ, biến thành đủ loại hình dạng cứng ngắc.
Từ sau khi làm xong bãi đất vừa lớn vừa bằng phẳng trước cửa phòng kia, tôi vẫn không có nhàn rỗi, gần như mỗi ngày deu phơi đồ. Gần đây thật vất vả mới thu hết đồ đạc trong đất, thức ăn nên phơi nắng cũng đều phơi nắng xong, mới trải qua hai ngày trên bãi lớn lại bị chất đầy. Tuy nhiên, lần này phơi củi.
Chúng tôi đã thêm một vòng lớn của mái che mưa dưới mái hiên, nơi đó đều được đặt trên củi. Mùa đông sau mạt thế còn lạnh hơn so với mùa đông trước mạt thế. Ở chỗ này không có bất kỳ thiết bị sưởi ấm nào, chỉ có thể dựa vào cách đốt lửa nguyên thủy nhất. Nếu không có củi, có thể sẽ không có cách nào trải qua mùa đông. Nếu muốn sống thoải mái một chút thì hiện tại nhất định phải dự trữ càng nhiều củi.
Cho nên mấy ngày nay củi chất đống trên bãi đất càng ngày càng nhiều, đều là ba người chúng tôi chặt từ trên núi xuống. Củi đốt lửa không thể chặt loại cây quá thô này, thân cây quá thô không dễ đốt, nhiều nhất cũng chỉ chặt gần bằng cổ tay thôi. Kéo về phơi khô trên bãi lớn, liền bổ xuống cành cây lớn, chặt từng đoạn thân cây, chặt dài tâm khoảng một cánh tay, lại một bó buộc lại, đặt ở dưới mái che ở góc tường.
Thanh Sơn chặt củi thô, những cành cây còn lại kia sẽ do tôi cùng Khương Dương xử lý, những cành cây lộn xộn này cũng phải thu thập một chút, gấp lại gần như cánh tay dài, dùng cỏ rơm buộc chặt lại. Chờ cho đến khi đốt cháy rồi thì sẽ thuận tiện hơn. Củi chúng tôi đốt tăng lên từng ngày, thịt xông khói cũng đang dần đổi màu. Thịt ban đầu trải qua muối ướp có màu trắng và đỏ, mà bây giờ sau khi được hun khói, những thịt kia đã biến thành một loại màu vàng hun khói và màu đỏ sậm làm cho người ta rất thèm ăn, mặt ngoài chảy ra một lớp dầu mỡ trong suốt, cho nên trên miếng thịt đều mang theo đầu.
Bởi vì một phần của dầu mỡ trong thịt được nướng ra, những miếng thịt trông hơi co lại, nhưng béo và mỏng hơn. Thỉnh thoảng mỡ nhỏ giọt rơi xuống đống lửa phía dưới, sẽ phát ra tiếng xèo xèo, đồng thời mùi thịt xông khói đặc biệt này cũng sẽ trở nên nồng đậm
Hương thơm của đồ ăn luôn luôn có thể làm dịu tâm trạng của tôi. Từ những năm đen tối đó đến giờ, mỗi lần tâm trạng không tốt, tôi sẽ sẵn sàng nhìn xem rất nhiều thực phẩm chồng chất với nhau. Vào mùa đông, chúng tôi lưu trữ rất nhiều đồ ăn. Vì vậy mặc dù tâm trạng của tôi bây giờ vẫn bị ảnh hưởng bởi vấn đề tuổi thọ của Khương Dương và Thanh Sơn nhưng khi đặt mình trong bầu không khí bận rộn vì đồ ăn và sự sống còn này đã làm cho tôi bình tĩnh hơn nhiều.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận