Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 103
Khương Dương đong đưa trong nước, chờ tôi lấy khăn lông lên, thằng bé ngã ùm vào trong chậu nƯỚc.
Tôi đã quen tắm rửa cho Khương Dương, nhưng mà lần này tắm xong, tôi còn dùng bàn chải chà cái đuôi cùng vảy trên móng vuốt của thằng bé. Xà phòng trơn trượt trên vảy, một ít bọt được chà ra.
Tiếng loạt xoạt vang lên rất có quy luật, Khương Dương chắc là được chà rất thoải mái, thằng bé chủ động đưa hai móng vuốt đến trước mặt tôi, còn cố gắng xòe ba móng vuốt nhỏ ra.
Tôi cảm giác chà vảy xong cho Khương Dương, cả người thẳng bé thoạt nhìn càng trắng hơn, dưới ánh mặt trời có chút chói. Lau khô mặc quần áo tử tế, tôi vỗ vỗ mông nhỏ của thẳng bé, thằng bé ngồi trước tảng đá trước nhà chờ giống như trước kia.
Khương Dương tắm xong rồi, còn Thanh Sơn...
Cậu ấy cũng ngồi xổm trong chậu, toàn bộ nước trong chậu của cậu ấy đều biến thành màu đen đục ngầu.
"Đi ra, ngồi ở đây." Tôi bảo cậu ấy từ trong chậu nước đi ra, sau đó đổ chậu nước bẩn kia đi, đáy nước lại còn lắng một ít bùn.
Thanh Sơn ngồi trên ghế nhỏ ôm đầu gối của mình, quần áo trên người ướt sũng dính lên người, tóc trên đầu cũng rũ xuống đầu, đúng là vừa chật vật vừa đáng thương.
Tôi vò đầu suy nghĩ một hồi, từ bên xe ba bánh lấy ra một đoạn ống da, nối ống da lên miệng giếng nước, dùng dây sắt cố định , sau đó để Thanh Sơn nắm tay nắm bơm nước, tự mình cầm ống da nhắm ngay đầu Thanh Sơn.
Rào rào.
Tôi một bên dội nước vào đầu cho Thanh Sơn, một bên xoa tóc cho cậu ấy, cảm giác tóc dưới tay này thật rối không thành cái gì, dội một lúc tôi thật sự nhịn không được, bảo cậu ấy dừng lại trước, sau đó cầm kéo lách cách một hồi cắt hết mớ tóc vướng víu trên đầu Thanh Sơn.
Cắt còn khó coi hơn cả chó gặm. Nhưng bản thân Thanh Sơn rất vui vẻ, sờ mớ tóc ngắn như gốc rạ vừa thu hoạch trên đầu, cười vui vẻ nói với tôi: "Đầu tôi nhẹ quá!"
Sau khi tóc ngắn thì dễ gội hơn nhiều, tôi lại dùng biện pháp vừa rồi gội đầu cho Khương Dương gội cho cậu ấy. Tạo bọt xà phòng với xả nước. Sau khi tắm xong tôi phát hiện tóc Thanh Sơn cũng mềm mượt cũng không kém Khương Dương, chỉ là bị tôi cắt quá ngắn nên hơi sơ.
Gội đầu xong, tôi nhìn vào chiếc vòng trên cổ Thanh Sơn. Thứ này rất kiên cố, lúc trước tôi thử cũng không có cách nào cắt ra, ở bên ngoài cũng không tìm được công cụ phù hợp. Bây giờ tôi dùng dao kéo, lưỡi dao, kìm sắt rồi cùng hành động, vừa cắt vừa mài một lúc lâu, cái vòng cổ kia cuối cùng mới bị tôi lấy xuống.
Thứ này chắc chắn như vậy, không biết những người đó lấy ở đâu. Tôi tháo xuống vòng cổ đặt ở trong tay nhìn, phát hiện bên trong những cái gai nhọn tinh tế kia đều bị mài phẳng.
Tôi tiện tay ném qua một bên nhìn về phía Thanh Sơn. Lúc này trên cổ cậu ấy còn có vết thương thật nhỏ đang chảy máu, là do tôi tạo ra lúc cởi vòng đó. Cậu ấy cũng không vui mừng vì tôi cởi vòng cổ xuống, có thể là bởi vì đã đeo từ nhỏ, lúc này đột nhiên lại gỡ xuống nên còn hơi không quen. Cậu ấy sờ sờ cái cổ đầy vết thương, trong mắt đều là ngỡ ngàng.
Nhưng mà từ khi tôi bắt đầu xả nước, cậu ấy sẽ không quan tâm cổ của mình nữa, vươn móng vuốt ra đón nước, vui vẻ cười ha ha.
Trên người cậu ấy cũng rất bẩn, phải tắm rửa thật sạch, tôi cầm kéo lên hai ba đường cắt quần áo trên người Thanh Sơn thành sợi ném qua một bên, thứ này ngay cả làm khăn lau cũng quá rách rưới.
Tôi giơ bàn chải chà lưng cho Thanh Sơn, nhìn thấy từng khối bùn nhão phía trên bị chà xuống, lại bị nước cuốn di lộ ra màu da phía dưới. Trong khe hở của vảy đen thoạt nhìn không bẩn nhưng chà ra không ít thứ bẩn thỉu.
Vảy trên người Thanh Sơn lớn hơn Khương Dương, cũng cứng rắn hơn, lúc tôi dùng bàn chải chà luôn cảm giác mình đang chà một tảng đá. Đá bồi xà phòng trơn trượt "Đừng vây đuôi lung tung." Tôi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận