Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 90

Chương 90Chương 90
Có chỗ bị con người dùng dao xé toạc, cũng có chỗ bị hàm răng sắc bén và móng vuốt để lại, ở cổ có một lỗ hổng lớn, đây chắc là nguyên dẫn dẫn tới cái chết của nó.
Tôi liếc nhìn lỗ hổng lớn trên cổ bị xé rách của con chó ấy, ánh mắt tôi chuyển điểm tựa từ con chó sang quái vật vảy đen đang rơi vào hôn mê bên cạnh. Vết thương này là do cậu ấy gây ra sao?
Đứa trẻ có vảy đen này .. Mặc dù hiện tại thiếu niên này chưa chết, nhưng nhìn qua lại thê thảm hơn con chó biến dị đã chết. Dưới người cậu ấy đều là máu đông, tôi mới nhận ra trong bãi máu kia, ngoại trừ máu của con chó biến dị, còn có của cậu ấy. Phần eo của cậu ấy bị thương vì bị cắn, máu thịt lẫn lộn, tôi cảm giác như mình có thể nhìn thấy những thứ trong bụng cậu ấy, như thể eo của cậu ấy đã bị cắt đứt.
Ngoại trừ vết thương lớn nhất này, trên cánh tay và ngực của thiếu niên vảy đen, đều có thể nhìn ra vết tích của vết thương cũ và vết thương mới chồng chéo lên nhau. Miệng vết thương bị quất bằng roi nên đỏ bừng, da thịt cũng bị khoét ra, chỉ có gương mặt kia tính là nhìn được. Đó là một khuôn mặt tuấn tú, chỉ là gầy đến mức hơi đáng sợ, còn mang theo chút tính tình trẻ con, nó cực kỳ không hợp với giọng nói khàn khàn khi cậu ấy đã nói chuyện trước đó. Mái tóc đen dài đến bả vai giống Khương Dương, rối tung lộn xộn buộc thành một, sợi tóc phía trước còn che đi khuôn mặt phía dưới. Lúc này cậu ấy nhắm mắt nên tôi cũng không biết mắt cậu ấy có màu xanh lục giống Khương Dương hay không nữa.
Tôi quan sát quái vật vảy đen một lúc, cảm thấy cậu ấy sắp chết rồi, sẽ không thể qua được đêm nay.
Tôi nhìn thoáng qua về phía cửa hang động, có hơi do dự. Đã muộn rồi, không biết ai sẽ đến đây vào lúc này, bây giờ rời khỏi đây không phải là một chủ kiến tốt, bây giờ ở bên ngoài cũng rất nguy hiểm. Cuối cùng tôi vẫn quyết định ở trong hang động này cả một đêm.
Tuy mùi rất khó ngửi nhưng sau khi ở nơi này khá lâu, gần như mũi tôi không thể ngửi được mùi khác mà chỉ cảm thấy rất oi bức.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi nghĩ thiếu niên vảy đen này chính là người cứu Khương Dương, bằng không Khương Dương sẽ không ngăn tôi lại rồi dẫn đến đây. Nếu như vậy, tôi ơ lại nơi này chờ cả đêm đi, chờ khi cậu ấy chết, tôi nhặt xác cho cậu lấy là được rồi.
Vết thương của thiếu niên vảy đen thật sự quá nặng, nếu đổi thành con người, chỉ cần nhìn lượng máu chảy ra là lúc này đã chết. Tôi không nghĩ cậu ấy còn có thể sống sót, tôi lại không có thuốc cho cậu ấy dùng, hoàn cảnh nơi này cũng quá gay go. Bụng của Khương Dương kêu thầm thì. Tôi cất ánh mắt đánh giá với thiếu niên vảy đen, dẫn Khương Dương ngồi xuống đống lửa cách đó không xa, lấy ra nửa bình nước từ trong túi.
Trên người tôi cũng chỉ còn sót lại nửa bình nước này, chạy ở bên ngoài một ngày, tôi cũng khát, nhưng vừa chạm vào môi Khương Dương đã thấy tróc da, cho nên tôi chỉ liếm môi và đưa bình nước này cho Khương Dương.
Thằng bé dựa sát vào tôi, quý trọng ôm cái bình này lên uống hai ngụm, sau đó đưa cho tôi.
"Cho con uống." Tôi nói rồi đẩy bình nước lại, sau đó lục trong túi, bên trong còn hai cái bánh, tôi lấy ra xé hơn một nửa cho Khương Dương. Từ sau khi thằng bé bị bắt đi thì chưa được ăn gì, cái bụng xẹp lép. Tôi cũng không ăn mấy, lúc này bụng tôi nóng phát sợ, nhưng tôi không muốn ăn cho lắm. Hai năm ở trong thôn làng kia, giờ ăn cơm của tôi rất quy củ, bây giờ tôi không ăn gì nên đói không chịu được.
Nhưng tôi cảm giác như bệnh đau dạ dày của mình lại tái phát, trước khi tôi giết người đàn ông kia, ôm bụng không phải giả vờ, tôi cảm thấy đau bụng thật, chẳng qua nó không nghiêm trọng như vậy mà thôi.
Khương Dương không giống tôi, thằng bé rất muốn ăn, một cái bánh nướng chỉ cần cắn mấy miếng là hết rồi, tôi đưa phần còn lại cho thằng bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận