Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 209
"Một thời gian ngắn nữa chúng ta có thể thu hoạch khoai lang rồi, đến lúc đó mẹ lại làm khoai lang khô cho mọi người ăn nhé." Tôi nhìn Khương Dương đang hết sức chăm chú ăn hạt dẻ, lên tiếng hỏi.
Khương Dương phồng hai má, chờ mong gật gật đầu.
"Vậy còn phải chờ đến bao lâu nữa ạ?"
"À, cũng nhanh thôi."
Cái nhanh trong lời nói của tôi cũng vào khoảng tầm hơn nửa tháng nữa.
Có thể bởi vì gần đây ăn nhiều đồ chiên rán quá mà thời tiết lại khô hanh nên miệng Thanh Sơn đã phồng lên một cái bong bóng lớn. Cậu ấy cũng không nói với tôi, chờ đến khi tôi phát hiện ra thì vết thương trong miệng cậu ấy đã hơi lở loét.
"Miệng bị đau sao còn không biết đường nói với tôi." Tôi vỗ đầu Thanh Sơn một cái.
Cậu ấy cúi đầu, ôm má nhìn về phía tôi cười cười.
"Còn không biết xấu hổ mà cười nữa hảiI"
Khương Dương không dính vào rắc rối này bao giờ nên đứng ở một bên toét miệng cười, tôi cũng gõ đầu thằng bé một cái: "Con cũng không được cười." Tiết trời khô hanh mùa thu đúng là phiền toái, biện pháp duy nhất của tôi chính là uống trà hoa cúc. Hoa cúc này không phải loại hoa cúc màu trắng lớn mà là hoa cúc dại, có màu vàng, đóa hoa nhỏ xinh chỉ lớn chừng cái móng tay. Hoa cúc dại có vị đẳng nhưng hiệu quả thanh nhiệt giải độc rất tốt, hoa cúc lớn trong nhà hoàn toàn không thể so sánh được.
Vừa lúc ngay dưới chân núi có mọc một vùng hoa cúc đại, tôi đi hái thật nhiều hoa về, sau khi phơi khô thì nấu ra một nồi trà hoa cúc tỏa ra đầy mùi đắng, mang theo sắc màu đen kịt.
Hương vị của trà hoa cúc quá đắng, Khương Dương không thích ăn hoa cúc dại, chính tôi cũng không muốn uống thứ trà này nhưng vì để cho Thanh Sơn không cảm thấy quá khó chịu, tôi vẫn uống một chén cùng với cậu ấy.
Thời tiết càng lúc càng trở nên lạnh hơn, khoai lang đỏ trong đất cũng bắt đầu được chúng tôi lục tục thu hoạch trở về.
Năm nay khoai lang đỏ đã phát triển lớn hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy ngay từ trên mảnh đất trồng chúng. Thuận theo những vết nứt ở trên cánh đồng đào đất ra, phía dưới đáy là những củ khoai lang đỏ to lớn, tôi cắt dây khoai lang ra, dùng cuốc cuốc mở từng khối đất, nhiệm vụ còn lại giao cho Khương Dương và Thanh Sơn.
Thanh Sơn nhặt những củ khoai lang lớn đỏ thẫm bỏ vào trong giỏ lớn, còn Khương Dương thì nhặt những củ khoai lang đỏ nhỏ hơn còn sót lại trong đất.
Thời tiết cuối mùa thu rất dễ chịu, vùng đất xung quanh cánh đồng nở đầy hoa cúc dại, còn có cả hoa hướng dương vàng óng. Đàn chim sẻ bay tới bay lui ở thửa ruộng hoang phía xa xa, bên tai tràn ngập tiếng kêu chiêm chiếp náo nhiệt của chúng.
Chúng tôi chuyển giỏ khoai lang đỏ lớn từ ngoài ruộng về cất dưới hầm, chất đầy quá nửa căn hầm bên dưới mà khoai lang trong ruộng vẫn chưa thu hoạch xong. Số khoai lang còn lại chính là phần giống khoai đã trồng bổ sung ở thời gian sau đó, tôi quyết định để chúng lại dưới lòng đất lâu thêm vài ngày, dù sao thì khoai lang được sử dụng làm giống đã thu về nhà, cũng không cần phải lo lắng sương giá tới sẽ làm nó bị lạnh hỏng.
Sau khi thu hoạch khoai lang trở về nhà, tôi đã làm món khoai lang khô mà Khương Dương luôn nhớ nhớ mong mong. Tôi chọn những củ khoai lang đỏ không lớn không nhỏ, gọt vỏ, hấp chín ở trong nồi hấp lớn, chờ đến khi củ khoai tươi mới này được hấp thành màu vàng giống như mật ong là được. Tôi hong khô khoai lang, cắt thành những dải dài, cuối cùng đặt lên bè trúc chuyển tới trong sân phơi khô, đây chính là cách làm ra món khoai lang khô ngon miệng.
Không cần phải thêm vào bất cứ gia vị gì, cũng không cần quá trình và cách làm phức tạp, chỉ đơn giản như vậy đã làm ra được món khoai lang đỏ khô rồi, mà đây cũng chính là món đồ ăn vặt tốt nhất để giết thời gian.
Không giống với món hạt dẻ khô ăn quá nhiều sẽ cảm thấy nó thật khô khốc, món khoai lang khô vừa ngọt vừa dai, mà khoai lang đỏ ngọt khác với những món ăn ngọt khác.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận