Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 117

Chương 117Chương 117
Lúc này, trên những dây leo không biết có phải là do bị mưa không mà trên đó có rất nhiều bông hoa trắng đang nở rộ, hương thơm cũng không quá nồng. Khương Dương nhìn chằm chằm vào những bông hoa đó và dường như không muốn đi nữa, vì vậy tôi đã sử dụng con dao mà tôi mang theo để cắt những dây leo dày đó cho thẳng bé nghịch.
Bên ao vẫn có lê cùng táo tàu mọc, còn lâu lắm mới có thể ăn lê cùng táo tàu. Trong ao này không có lá sen, nhưng có rất nhiều thực vật thủy sinh, có chỗ là những dải đá xanh dài, nửa chìm trong nước, rêu xanh mọc đầy, vì lâu rồi không có ăn đến nên một số dây leo đã mọc chẳng chịt trên phiến đá.
Ba bậc đá xanh làm bằng đá rất rộng, chênh lệch độ cao cũng không lớn, trước đây hẳn là có bò ở đây uống nước, bên cạnh có một cái chuồng bò đã sập một nửa. Tôi dùng dao dọn sạch cành lá mọc um tùm chắn ngang đường, kéo Khương Dương cùng Thanh Sơn ngồi trên bậc thêm đá xanh.
Tôi lấy một chiếc cần câu và chọc thủng những con giun đất, những con giun đất nhỏ đó vặn vẹo và không dễ móc, Thanh Sơn học theo tôi, nhưng lại vô tình làm rơi những con giun đất xuống nước. Tôi lấy một con khác vì tôi dùng quá nhiều lực, tôi đã nghiền nát con giun đất bằng móng tay của mình.
Tôi ném lưỡi câu có mồi câu xuống nước cách đó không xa, sau đó bảo Thanh Sơn ngồi bên cạnh tôi, đưa cần câu cho cậu ấy. Tôi cầm lấy cần của cậu ấy và đi về chỗ cậu ấy ngồi lúc trước. Sau khi tôi móc mồi xong, tôi cũng quăng cần về phía trước.
Với một tiếng động nhẹ, miếng mồi rơi xuống nước, một chiếc phao màu đỏ và trắng nổi trên mặt nước.
Cái cần câu này là do ngày xưa dân làng tự làm, rất đơn giản chỉ có dây câu, phao, lưỡi câu và những mảnh nhỏ buộc phía trước, thân cần làm bằng tre nhưng với tôi thế là quá đủ rồi. Tầng dưới của nhà tôi có một ông lão rất thích câu cá, một lần tôi đến nhà ông mượn đèn cầy, tôi thấy trong nhà ông có rất nhiều cần câu khác nhau, có thể thu lại và làm bằng nhiều vật liệu và màu sắc khác nhau.
Thanh Sơn và tôi ngồi đó câu cá, Khương Dương ngồi giữa chúng tôi ăn những bông hoa ban nãy mới hái. Cả ba người đều mặc áo mưa, cùng một màu xanh. Những hạt mưa mỏng manh đập vào áo mưa rơi xuống mặt nước tạo nên những gợn sóng li ti.
Tôi nhẹ nhàng giải thích với Thanh Sơn rằng thấy phao chìm nghĩa là có cá cắn câu, cậu ấy vừa nghe tôi nói, vừa lo lắng nhìn chiếc phao bất động cách đó không xa.
Đột nhiên, chiếc phao của cậu ấy đột ngột di chuyển rồi chìm xuống, Thanh Sơn chưa từng câu được cá bao giờ hoảng sợ vội vàng nhấc cần câu lên, nhưng khi cậu nhấc lên thì không có con cá nào trên lưỡi câu, mồi là giun đất đã bị cắn đứt làm đôi.
Tôi lấy cần câu của cậu ấy, móc lại mồi câu và nói với cậu ấy rằng sau khi phao chìm xuống, cậu ấy phải đợi một lúc cho đến khi cá cắn câu rồi mới nhấc lên. Thanh Sơn luôn gật đầu, sau đó lo lắng nhìn phao của chính mình.
Tôi ngồi đó vô cảm, nhìn một con vịt hoang trong bụi cây đối diện.
Đột nhiên, chiếc cần trong tay tôi bị một lực tác động, chiếc phao trên mặt nước chìm xuống. Thanh Sơn bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, tôi thong thả dùng sức nhấc cần câu lên, một con cá ngắn hơn cẳng tay một chút đã được tôi nhấc lên khỏi mặt nước.
Chiếc xô tôi mang đến đã được múc đầy một nửa nước, tôi cầm con cá, dùng que móc lưỡi câu ra khỏi miệng con cá và ném con cá vào xô. Ngay khi con cá chui vào xô, nó dùng đuôi vẩy rất nhiều nước. Tôi quan sát và múc một ít nước từ xô đổ xuống đất. Nếu có quá nhiều nước trong xô, cá sẽ nhảy ra ngoài và chỉ nên đựng đến nửa xô mà thôi.
Tôi thả mồi lại và ném nó xuống nước, Thanh Sơn ghen tị nhìn tôi, Khương Dương đã ngồi xổm bên cạnh cái thùng để xem cá, thằng bé thậm chí còn hái những bông hoa trên dây leo và thả chúng xuống nước để cho cá ăn , nhưng thằng bé bị mấy con cá trong đó quay đuôi hắt nước vào mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận