Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 135

Chương 135Chương 135
Tôi quay lại nhìn Khương Dương và Thanh Sơn, cả hai đều không chú ý đến điều đó, có lẽ cỏ mọc trong khe hở giữa xương và một con côn trùng bay trên đầu còn thu hút sự chú ý của chúng hơn. Suy cho cùng, chúng vẫn chỉ là hai đứa trẻ, cái chết cũng không có nhiều ý nghĩa với chúng.
Rốt cuộc, tôi tiến lên và gom nhặt bộ xương trắng đó. Xương cốt rã rời, Khương Dương và Thanh Sơn thấy tôi không cầm hết, vẻ mặt thản nhiên chạy tới đỡ tôi, Thanh Sơn cầm hai khúc xương chân, Khương Dương cầm xương đầu.
Ba chúng tôi đi bộ lên ngọn núi cạnh túp lều.
Khương Dương đang đi bên cạnh tôi, thằng bé nhìn thấy một con bọ chạy ra từ mắt của hộp sọ trong tay nên dùng móng vuốt bắt nó lại đưa cho tôi. Sau khi tôi gật đầu, thằng bé đặt con bọ lên chiếc lá bên cạnh.
Tôi tìm một chỗ bằng phẳng trên ngọn đồi thấp này đào một cái hố bằng cái cuốc mà tôi tìm thấy ở ngôi nhà bên dưới. Thanh Sơn không phát ra tiếng động đi tới cầm cuốc, cậu ấy đào hố nhanh hơn tôi rất nhiều, nhưng cái cuốc chúng tôi tìm được vừa rồi không tốt lắm, đào được hai cái thì rơi ra. Tôi đặt cuốc trở lại và nhét một mẩu gỗ nhỏ vào đó lần này thì cuốc tốt hơn nhiều.
Lúc Thanh Sơn đào hố, tôi dùng rìu nhỏ dọn dẹp đống củi xung quanh, khi quay đầu nhìn lại thì tôi thấy Khương Dương đang võ nhẹ lớp bùn đen đang bám trên bộ xương.
"Thanh Sơn, cậu căn cứ địa điểm tôi đánh dấu đào đi, tôi xuống dưới lấy chút đồ." Tôi chỉ vào căn nhà nhỏ bên dưới.
Thanh Sơn gật đầu và vùi mình vào việc đào bới. Tôi bước hai bước, Khương Dương theo sau. Tôi đưa thằng bé trở lại ngôi nhà nhỏ có mái ngói dưới chân đồi, tôi gỡ tấm ga trải giường có in chữ hạnh phúc nhân đôi ra khỏi giường.
Trở lại sườn đồi, tôi trải tấm chăn ra, xếp từng mảnh khung xương vào, bọc lại rồi đặt vào cái hố do Thanh Sơn đào sẵn.
Thanh Sơn và tôi cùng nhau lấp đất đào lại, Khương Dương cũng đi theo chúng tôi để lấy đất và rắc vào hố.
Trong quá trình này, tôi nhận ra rằng tôi đang chôn cất một người. Lâu lắm rồi tôi mới thực hiện lại hành động này. Lúc đầu, tôi sẽ chôn cất những người tôi biết, dan dần, tôi không quan tâm đến những điều này, người nào chết cũng không quan trọng. Chôn cất là một nghi thức bình thường đối với tất cả mọi người.
Khi tôi đến đây hơn hai năm trước, tôi đã chôn cất cho tất cả những bộ xương tôi tìm được trong một cái hố lớn, nhưng lúc đó tôi không có ý nghĩ là sẽ chôn cất hay mai táng øì, chỉ đơn thuần là không muốn sống cùng những bộ xương đó mà thôi. Nhưng bây giờ thì tôi cố gắng chôn cất cho họ, giống như lúc tận thế chưa bắt đầu.
Tôi đã rất ngạc nhiên. Trong tâm trạng này, tôi đã đắp xong một ngôi mộ. Đây là lần đầu tiên tôi chôn cất một người mà tôi không quen biết.
"Đi thôi." Tôi nói với Khương Dương và Thanh Sơn.
Tôi không làm bia mộ cho người lạ này, vì tôi nghĩ là không cần thiết, tôi cũng không biết tên người nọ.
Thanh Sơn vác cuốc đi theo tôi, còn thu dọn những cành củi mà tôi vừa chặt xuống rồi cùng nhau kéo xuống. Chính là Khương Dương thường xuyên nhìn lại ụ đất nhỏ, cuối cùng không nhịn được rút ngón tay của tôi ra, lộ ra vẻ khó hiểu, ra hiệu cho tôi một hồi.
Thằng bé chưa từng thấy tôi làm chuyện này, bình thường tôi đào hố trồng cây gì đó, chắc thằng bé còn tưởng rằng lần này tôi lại trồng cây gì đó, thậm chí còn vẽ động tác cây mọc lên từ đất.
Đứa trẻ này hình như gần đây đã trở nên thông minh hơn. Tôi nắm tay thằng bé và giải thích ngắn gọn: "Khi một người chết, chúng ta phải chôn cất họ trong một ngôi mộ, vì ở đó rất yên tĩnh và người đó có thể yên nghỉ."
Tôi cũng khua tay múa chân, không biết Khương Dương có hiểu gì không, dù sao thằng bé đã sớm bị những thứ khác hấp dẫn, không còn nghĩ đến ụ đất ban nãy nữa. Trời đã trưa, chúng tôi trở lại bãi sông, quân Khương Dương và Thanh Sơn đã khô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận