Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 63
Sau khi vớt đậu tằm ra nước, cả hai vây quanh một cái bàn nhỏ, tôi cùng với Khương Dương bắt đầu ăn. Tôi cắn mở một cái lỗ trên vỏ đậu tằm, nhẹ nhàng cắn hạt đậu tằm bên trong ra, nhưng Khương Dương thì không. Nó chỉ biết ăn cùng với vỏ da, thậm chí còn ăn ngon hơn tôi nhiều.
Thịt trai nấu thẳng đến chạng vạng tối mới chín, khi nhai vẫn có chút dai, nhưng cái độ dai này vừa vặn, giống như là ăn quà vặt vậy, một miếng nhỏ có thể nhai rất lâu, càng nhai càng ngon. Tôi dùng bát đựng tất cả thịt trai vào, một bên lau chùi cái lồng vừa lục được trong phòng, một bên ăn từng miếng từng miếng.
Những cái lồng dùng để bắt cá chạch tôm tép đã rất lâu không dùng, có nhiều chỗ hỏng rồi, tôi tìm vài thứ nghĩ cách vá những cái lỗ hổng kia lại.
Tôi ăn thịt trai, còn Khương Dương ôm cái sọt đựng đậu tằm ăn đậu tằm.
Lúc này trời càng ngày càng tối, ráng chiều màu cam hồng ở chân trời đã chậm rãi biến mất, trong phòng cũng dần dần không nhìn rõ. Tôi đứng dậy đi thắp đèn dầu thông, thấy tôi đứng dậy, Khương Dương bưng cái sọt đậu tằm, cũng hấp tấp đi theo tôi.
Dầu thông là tôi cạo xuống ở cây thông trên núi.
Trên núi có một mảnh lớn mọc không ít cây thông, những chac cây khô già và lá kim của những cây thông kia dùng làm mồi lửa nhóm lửa rất tốt, nhóm cái lên luôn, mùa thu khi đó mỗi ngày tôi đều phải đi đến mảnh rừng thông kia cào lá khô, một gánh gánh toàn bộ mang về, chính là để mùa đông đốt, gần như chất đầy một căn phòng, đốt tới bây giờ mới đốt hết.
Ban đầu tôi chỉ là chặt lá khô và chạc cây của cây thông để nhóm lửa, sau đó phát hiện trên cây thông thường xuyên sẽ xuất hiện thứ như vảy, sẽ toát ra dầu trơn hơi đục màu vàng nhạt, nên cạo một chút trở về, thử làm ra đèn dầu thông. Buổi tối có đèn đầu chiếu sáng, sau đó tôi thường xuyên đi qua cạo đầu thông, tích trữ một hũ. Nếu cây thông không ra dầu thì cắt một miếng trên cành cây, qua một thời gian ngắn cũng có thể chảy ra không ít dầu. Bởi vì dầu cây thông và dầu cây đào nhìn qua rất giống nhau, tôi còn từng thử dùng dầu cây đào làm đèn, đáng tiếc thất bại.
Mặc dù cái đèn dầu thông này khó làm chút, nhưng đốt lên còn có mùi hương cây thông, rất dễ ngửi. Bình thường buổi tối tôi không làm việc gì, trời vừa tối sẽ lên giường đi ngủ, phần lớn thời gian không dùng đèn dầu thông, cũng không nỡ dùng lắm, nhưng bây giờ, tôi quyết định qua một thời gian nữa ra ngoài đi xem một chút, cho nên muốn thay đổi thói quen một chút. Đến lúc đó ở bên ngoài ban đêm có thể tôi phải gác đêm, không chừng ban đêm còn không thể ngủ, hiện tại tôi đã quen ngủ sớm, đến lúc này là buồn ngủ, thế này không tốt lắm, tôi phải sớm làm quen cách làm việc và nghỉ ngơi lúc trước, những ngày này đều phải cố ngủ muộn một chút.
Tôi đốt đèn dầu thông trở lại, quay về phía chút ánh đèn đó, tiếp tục mân mê chiếc lồng. Khương Dương ghé ở bên cạnh đèn dầu ăn đậu, một lát sau bỗng nhiên vỗ bốp một cái lên cánh tay.
Tôi ngẩng đầu liếc thằng bé một cái, nó trừng hai mắt nhìn móng vuốt của mình, bên trên có con muỗi bị đập chết.
Đến mùa hè, muỗi cũng nhiều lên, đặc biệt là bắt đầu từ chạng vạng tối, những con muỗi kia mãnh liệt dán lên trên người, đuổi cũng đuổi không đi. Hiện tại các loại thực vật động vật đều phát triển nhanh chóng, muỗi cũng to hơn, cái kim lớn trên miệng làm cho người ta nhìn là sợ.
Chung quanh nhà toàn là hoa hoa cỏ cỏ, nên muỗi cũng nhiều vô cùng, tôi dùng dịch thảo màu xanh sam lúc trước mài để chống muỗi thoa lên người, có thể hơi có tác dụng một hồi, nhưng chờ mùi phai nhạt, những con muỗi kia lại bắt đầu đốt người.
Chỉ có một lúc, trên chân tôi cũng bị đốt hai nốt, cực kỳ ngứa. Trên mặt Khương Dương cũng bị đốt, tôi chỉ không nhìn thằng bé một lát, trên mặt đã có thêm cái nốt hồng hồng, bị thằng bé gãi sưng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận