Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 191
Bắp trong đất lục tục được thu hoạch, bởi vì không nhiều lắm, chúng nó lớn lên tùy ý, bẻ mấy bắp cũng chính là chuyện tiện tay. Ngoài ra, cũng có không ít đậu que có thể thu hoạch. Khương Dương thích ăn, tôi bắt đầu hái để làm đậu que chua, còn để lại một ít phơi khô làm đậu que khô, giữ lại để ăn vào mùa đông. Ớt cũng chín đỏ liên tục, tất cả đều được làm thành ớt khô và tương ớt bị tôi bảo quản trong bình. Dây khoai lang đỏ trong đất mọc ra rất nhiều mầm non, tiện tay hái là thành một món ăn.
Buổi chiều từ ngoài ruộng về nhà, đi ngang qua hồ sen trong thôn, phát hiện đài sen có thể ăn. Tôi hái hai cái trở về ngồi trên ngạch cửa đá xanh trước phòng lột ra.
Đài sen màu xanh lá nhỏ hơn miệng chén trà một chút, khi xé lớp bọc xốp bên ngoài ra, là có thể tìm thấy từng viên hạt sen nhỏ hình bầu dục ở bên trong, bên trong một đài sen có thể có hai đến ba mươi hạt sen nhỏ, ít thì cũng có mười mấy. Những hạt sen này từng viên đều rất tròn, da là màu xanh lá có chút vàng, màu sắc rất non. Tôi lột hạt sen ra khỏi đài sen, Khương Dương ngồi xổm ở kia cầm lấy nhìn nhìn, dường như muốn cứ như vậy ném vào trong miệng nếm thử hương vị.
Tôi không ngăn cản thằng bé, còn cố ý gật gật đầu với thằng bé ánh mắt dò hỏi của thẳng bé. Khương Dương ném hạt sen nhỏ màu xanh lá vào trong miệng.
".. Không thể ăn." Khương Dương phun ra đầu lưỡi dài hơn so với người bình thường, nói với tôi: "Đăng lắm."
Thằng bé thích món ăn vặt có vị ngọt, mặc kệ là các loại rau hay là cỏ dại lá cây, đều càng thích những đồ ăn sau khi nhai sẽ có chút ngọt ngào hơn, thích ăn hoa cũng là vì rất nhiều hoa đều có mật hoa, nhai rất ngọt. Không thích nhai lá trà, là bởi vì lá trà nhai rất đắng.
Tôi lột da hạt sen ở trước mặt Khương Dương, lộ ra hạt sen màu trắng bên trong, đưa cho thằng bé. Khương Dương cho rằng đắng chính là lớp da bên ngoài kia, vui vui vẻ vẻ ăn hạt sen do tôi lột, ăn xong lại lè lưỡi, phát ra tiếng—— a, đưa đầu đụng vào cánh tay của tôi: "Mẹ, vẫn đắng."
Hiện tại thằng bé không dễ lừa như lúc còn nhỏ, biết tôi có đôi khi là đang cố ý chọc thằng bé. Nhưng biết được thì thằng bé cũng không nổi giận với tôi, chỉ dùng đầu nhẹ nhàng đụng tôi để làm nũng.
Tôi lại lột thêm một hạt sen, lúc này lột tim sen màu xanh lá bên trong hạt sen cái kia ra, đó mới là thứ ăn đắng nhất. Lúc này Khương Dương lại ăn, cũng không le lưỡi, tự mình ngồi ở đó lột ra. Tôi nhớ rõ tim sen phơi khô hình như có thể pha trà uống, cho nên tìm một cái chén, đặt tim sen đã lột ra vào trong chén. "Chúng ta đi hái đài sen ở hồ sen lớn ngay con đường ở cạnh trấn trên kia được khuông?" Tôi hỏi.
Khương Dương đang nỗ lực lột hạt sen và Thanh Sơn đang múc nước rửa mặt trong sân đều lập tức đồng ý rồi.
"Chúng ta sẽ xuống nước hái đài sen."
"Thật sự có thể xuống nước sao?" Khương Dương rất là vui mừng.
"Có thể. "
Tôi đã lâu không dẫn bọn họ xuống sông chơi, đột nhiên nghe được tôi nói có thể xuống nước, Khương Dương vui mừng còn không kịp. Hôm nay thời tiết còn không lạnh, nhưng qua một đoạn thời gian nữa sẽ hạ nhiệt độ, đến lúc đó xuống nước chắc chắn sẽ không thoải mái như hiện tại.
Chúng tôi chọn một ngày mặt trời nắng chói chang, chuẩn bị tới hồ sen hái đài sen. Lúc đi ở trên đường, nhìn thấy một đám chim không biết tên giống như gió lốc đột nhiên bay ra từ ngoài ruộng ven đường, sau đó ríu ra ríu rít, lại tập thể bay đến một nơi khác, đông nghìn nghịt rất là đồ sộ.
Trong khoảng thời gian này, tôi cảm giác chim chóc xung quanh càng ngày càng nhiều, những chim chóc nhỏ này mổ một ít cây trồng sắp thu hoạch ngoài ruộng, chọc đến Thanh Sơn và Khương Dương gần đây thường quơ quơ nhánh cây tung tăng nhảy nhót đuổi chim chóc ở ngoài ruộng, gặp gỡ chim ưng lớn tới bắt chim chóc chuột đồng thì sẽ vui vẻ chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận