Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 56
Tôi đối với nó cực kỳ nhẫn nại, chỉ có thể bắt được cơ hội. Khi thấy nó nhìn vào cái gì thì sẽ chỉ vào nói ra tên của cái đó. Cứ như vậy, sau đó mặc dù nó vẫn sẽ không đọc theo tôi nhưng chỉ cần tôi nói ra cái gì, nó có thể rất nhanh nhìn vào cái đó.
Tôi có chút không hiểu là do Khương Dương không thể phát ra thanh âm giống như con người hay là đơn thuần quá ngu ngốc học không vào.
Trong thời gian dưỡng thương, tôi dạy Khương Dương nói chuyện, tự mình cầm cây gậy viết trên đống tro, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề không ổn.
"Hoa hòe... hòe... hòe viết như thế nào?" Chữ trên đống tro chỉ xuất hiện bên cạnh một chữ "gỗ", bên phải tôi chậm chạp không thể đặt bút. Tôi không nhớ bên phải của "hòe" là gì, cuối cùng tôi lau tro và nói: "Nước sốt quả mâm xôi .."Quả mâm xôi..." Chữ "nước sốt" viết như thế nào nhỉ?
Lặng lẽ lau phẳng tro, tôi đặt cành cây xuống.
Có thể nói chuyện không cần phải viết ra cũng được mà phải không? Tôi đã không tiếp xúc với chữ viết trong một thời gian dài, cũng không thường xuyên viết, sẽ quên một số từ cũng rất bình thường.
Trong lòng tôi có chút không được tự nhiên, cảm thấy giáo viên như mình quá không chính thống. Nhưng Khương Dương không thèm để ý những thứ này. Tôi ở bên cạnh nó là nó đã vui rồi. Tuy rằng không đọc theo tôi nhưng tôi nói cái gì nó đều nghe rất nghiêm túc và chân thật. Tôi là một giáo viên không chính thống, dạy thằng bé là một học sinh không quá thông minh.
Ngoài việc dạy Khương Dương nói chuyện tôi cũng dạy thẳng bé sử dụng bật lửa và diêm để đốt lửa. Tôi hy vọng thẳng bé học được cách đốt lửa. Nhưng ba móng vuốt ngắn của Khương Dương ngay cả bật lửa cũng không ấn được, cũng không thể nắm chặt một cây diêm nhỏ. Động tác trên tay nó không linh hoạt một chút nào, quả thực có thể gọi là vụng vê.
Lúc trước tôi không có cố ý dạy nó cái gì, hiện tại tôi cố ý dạy, nó vẫn sẽ không học được.
Những thứ này cũng sẽ không tính, nhưng tôi hy vọng ít nhất khi gặp nguy hiểm Khương Dương có thể giơ vũ khí lên bảo vệ chính mình.
Vết thương của tôi phục hồi rất nhanh. Mỗi ngày thay vỏ đất rêu và đảm bảo nghỉ ngơi, không có bị nhiễm trùng đi, nhưng rất nhanh chóng kết vảy. Sau khi vết thương đóng vảy, tôi cố gắng di chuyển cánh tay, mặc dù bất tiện nhưng tốt hơn so với trước đây nhiều.
Tôi mang theo Khương Dương, đưa cho thằng bé một chiếc dao bổ củi, sẵn sàng đưa nó đi xem máu.
"Khương Dương, chém chết con rắn này đi." Vào mùa này, các loại động vật nhỏ đã lục tục thức tỉnh, đặc biệt là rắn, chúng đã bắt đầu xuất hiện và nằm im lìm trong các loại cỏ mọc um tùm và đống rơm khô.
Tôi cầm một cây xà côn đặc tính, phía trước có một cái mũi hình tam giác, có thể vững vàng xiên qua đầu rắn. Con rắn bị tôi xiên qua là một con rắn không có độc, thân thể xám tro, cũng không quá lớn. Sau khi tôi đâm nó, tôi bảo Khương Dương chém nó bằng một chiếc dao bổ củi.
Nhưng Khương Dương cầm rìu ngồi xổm trước mặt con rắn không ngừng quay cuồng vặn vẹo kia, vuốt ve đuôi rắn như chơi đùa đến phát nghiện, sờ sờ còn ngẩng đầu cười với tôi.
Tôi có đưa nó đến chơi với con rắn không? Không có mài
Tôi giơ tay lên chém đứt thân thể con rắn kia, máu tươi liền phun lên cỏ cây bên cạnh Khương Dương
Trên mặt đất, nó sửng sốt và sau đó kéo đuôi rắn vào chiếc túi mang theo bên mình. Tôi thường đưa nó ra ngoài làm việc, bắt được những con chim và ếch và như vậy, đặt nó trong chiếc túi đó
Nó nhặt rắn xong, coi như không xảy ra chuyện øì giống như muốn đi vòng quanh tôi nắm lấy cỏ xanh bên cạnh. Dao bổ củi tôi đưa cho nó đã bị kéo ở phía sau, gõ lên tảng đá phát ra thanh âm đỉnh đỉnh đang đang. Nó hoàn toàn không có ý muốn dùng, chỉ đem dao bổ củi kia trở thành một vật tôi bảo nó câm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận