Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 17
Tôi sửng sốt một chút, nhét miếng bắp cải cuối cùng trong tay vào trong miệng, nói: "... Tự mày ăn đi."
Nó lại đưa hai lần, bị tôi ấn trở về, sau đó nó lại vui vui vẻ vẻ tiếp tục ôm cải trắng gặm, cái đuôi vẫn luôn vẫy tới vẫy lui ở sau lưng. Tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở cửa, ngẩn người nhìn cái đuôi trắng kia. Thứ này hoàn toàn không giống trẻ con bình thường, quá thông minh, rốt cuộc đây là cái thứ gì?
Nước trong nồi lớn nấu rễ dại sôi trào, phát ra âm thanh bong bóng khí vỡ tan, mùi vị chua xót tràn ngập toàn bộ phòng bếp. Tôi đứng dậy mở nắp nồi lên nhìn thoáng qua, quấy một chút, vùi đống lửa bằng tro trước bếp. Nước nấu ra có hai chén, tôi dùng muỗng sắt múc một chén bưng tới bên cạnh quái vật nhỏ.
Một búp cải trắng sắp bị nó gặm xong rồi, nhưng bụng nhìn có vẻ vẫn xẹp lép như vậy. Ngâm chén nước rễ dại nóng hổi vào trong nước, rất nhanh thì đã nguội đi, vừa lúc quái vật nhỏ ăn xong hết cả bắp cải trắng rồi, tôi xách nó lên, bưng chén tới bên miệng nó.
Nhìn bộ dạng hiện tại của nó, có lẽ đã không cần uống nước rễ dại này, nhưng là tôi cũng đào rồi, không uống thì quá lãng phí.
"Uống."
Quái vật nhỏ đột nhiên bị tôi xách lên, co móng vuốt nhìn tôi.
Tôi nhìn nó, nó cũng nhìn tôi.
Tôi bưng chén lên uống lên một ngụm nhỏ, biểu thị là uống như vậy, sau đó lại đưa tới bên miệng nó. Cái mũi nó hít hít, thử thè cái lưỡi dài hơn rất nhiều so với con người liếm.
"Không được liếm, uống."
Nó rút đầu lưỡi lại, nhỏ giọng rầm rì.
Tôi không nói lời nào, chỉ đưa chén tới bên miệng nó, cứ liên tục như vậy, nó đã hiểu, học tôi cúi đầu ùng ục ùng ục uống. Thứ này rất đắng, tôi uống một ngụm cảm giác miệng đều đã tê dại, quái vật nhỏ uống một chén, phun đầu lưỡi ra kêu ô ô.
Tôi nhéo miệng nó,"Nhét đầu lưỡi trở lại đi." Nó nghe không hiểu, tôi tự mình nhét lại cho nó.
Lúc này nước trong ấm sành sôi trào, gạo màu trắng biến thành hoa gạo, theo nước sôi nổi lên lại chìm xuống, bắt đầu có mùi gạo nhàn nhạt thoang thoảng.
Đặt quái vật nhỏ lên một chiếc ghế khác có tựa lưng, lấy cần tây nước và một số rau dại khác từ dưới giỏ đặt ở trong chậu rửa sạch, lấy một nắm nhỏ cắt thành đoạn ngắn, bỏ vào ấm sành đang sôi trào, cuối cùng còn thêm một muỗng muối, nhỏ vào hai giọt dầu mè.
Dầu mè là tự tôi xay vào năm ngoái, con đường từ thị trấn kia tới đây, có một mảnh ruộng mè lớn, tôi đã mất một tuần để thu hoạch tất cả hạt mè trong đó, lại thử dùng cối đá tìm được trong thôn xay ra thứ giống như là dầu mè, trừ bỏ hương vị có chút lạ, thì cũng còn ổn, thêm một chút vào đồ ăn thì rất thơm.
Nhưng tôi không thể xay ra được nhiều, chỉ có một bình nhỏ. Tôi cũng không biết năm nay mấy mảnh ruộng kia còn có thể mọc hạt mè hay không, tôi đều thu hết mớ hạt mè kia rồi, có lẽ sẽ không mọc nữa.
Cháo hầm từ ấm sành vừa thơm vừa thanh đạm, gạo trộn lẫn với qua dại tươi mới, màu sắc trắng trong rất đẹp. Uống một ngụm cháo nóng hổi như vậy, trong nháy mắt cảm giác dạ dày cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Từ tối hôm qua, bụng tôi có chút đau, tôi cũng không biết rốt cuộc là bởi vì sinh quái vật nhỏ này, hay là bệnh dạ dày lại tái phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận