Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 58
Sau đó, tôi kéo Khương Dương đi đến dưới những cành cây thưa thớt nhất. Kéo ná cao su, hòn đá mang theo tiếng gió gào thét đi ra ngoài, bắn vào tán cây.
Trong nháy mắt nhìn qua cây hòe bình tĩnh xôn xao hẳn lên, rất nhiều chim màu xám đen từ trên cành cây hòe bay đi, phát ra tiếng quái dị.
Khương Dương lại run lên, nó ngửa đầu nhìn tôi, tôi nói với nó: "không cần sợ, nhìn động tác của tao đây"
Tôi lại lấy ra mấy viên đá từ trong túi vải bên nó, nhắm vào một chỗ khác bắn ra ngoài. Những viên đá này đã được nhặt trên bãi biển trước đây, tôi nhặt một sọt và bây giờ vẫn còn.
Liên tiếp những viên đá kinh động rất nhiều động vật ẩn giấu trên cây hòe biến dị, trong khoảng thời gian ngắn ngoại trừ các loại chim bay ra ngoài, còn có không ít bóng đen nhanh chóng xuyên qua cành cây. Nơi này náo nhiệt giống như là một thế giới nhỏ khác.
Tôi nửa ngồi xổm người, để cho quái vật nhỏ ở trước người tôi, tôi dùng hai tay vòng qua nó, nhắm vào một vị trí nào đó trên cành cây, kéo căng ná cao su. Ánh mắt Khương Dương ngưng tụ trên tay tôi, tôi dẫn tâm mắt nó đi tới cành cây trên đỉnh đầu, sau đó đột nhiên buông tay. "Bá."
"Chít chít!" Chuột đồng biến dị da xám có kích thước nhỏ phát ra một tiếng kêu đau đớn, ngã từ trên cành cây xuống. Nhưng rất nhanh nó lại bò xuống dưới gốc cây lớn muốn trốn đi.
Lại một viên đá bắn tới trước mặt nó, con chuột đồng biến dị hành động bất tiện kia lập tức xoay người muốn chui vào trong đống lá rụng, bị tôi dùng một dao bổ củi chém đứt đầu chuột.
Con chuột biến dị này không lớn, một bên đầu còn có một đốm đen. Tôi đoán nó có thể là con non của con chuột biến dị kia mà tôi đã giết. Bởi vì trước đó tôi giết con chuột biến dị lớn kia, một bên đầu của nó cũng có một chấm đen như vậy.
Mất đi sự chăm sóc của chuột mẹ, con chuột con biến dị này có thể sống đến bây giờ là đã rất may mắn. Nếu như tôi bị giết, Khương Dương cũng rất có thể sẽ giống như con chuột con biến dị này, bị những thứ khác săn giết. Vì vậy, tôi phải dạy cho Khương Dương nhiều hơn và càng sớm càng tốt.
Tôi mang con chuột đến trước mặt Khương Dương, nó nhìn tôi một cách ngây ngốc. Tôi đã sử dụng một con dao bổ củi để mở túi của mình và đặt con chuột chết vào đó. Sau đó kéo thằng bé đi đến phía bên kia của cây hòe, một lần nữa tìm kiếm con mồi phù hợp.
Nó ngẩn người trong chốc lát rồi bỗng nhiên giơ móng vuốt lên nhẹ nhàng kéo góc áo tôi. Mắt tôi liếc nó một cái, nhìn thấy nó ôm túi chuột chết, ánh mắt sáng lấp lánh, cực kỳ sùng bái nhìn tôi
"Cầm chắc dao bổ củi của mày đi." Tôi đá đá con dao bổ củi nó kéo trên mặt đất. Nó phản ứng lại, học theo tôi giơ dao bổ củi lên, cảnh giác nhìn chung quanh.
Tôi không cần nó săn lùng bất cứ thứ gì ở đây, bây giờ nó chưa thể đi săn được, tôi chỉ hy vọng nó học cách giơ con dao lên mà thôi.
Tôi lại dùng na cao su bắn xuống một con chim màu xám, rất khó để nhận ra là giống gi trên miệng một vòng là màu vàng, trên đầu có hai sợi lông đen đặc biệt dài.
Thu hoạch cuối cùng không nhiều lắm, nhưng sau mấy ngày tôi liên tiếp dẫn nó đi đến chỗ cây hòe biến dị tìm con mồi. Khương Dương không còn sợ đi đến chỗ cây hòa biến dị nữa, buổi tối tần suất gặp ác mộng cũng giảm xuống.
Nếu Khương Dương không còn sợ hãi bên kia, tôi cũng không tận lực mang theo nó đi mà là bắt đầu cố ý đưa nó đi những nơi xung quanh khác. Lúc trước Khương Dương tò mò, nhưng chưa từng đi vào những căn phòng bỏ hoang, tôi cũng mang theo nó đi.
Trong phòng không có thứ gì có thể dùng được, đi cũng không có thu hoạch. Nếu là tôi lúc trước, đại khái sẽ không cố ý mang Khương Dương đi vào, nhưng hiện tại, mỗi một góc thôn bỏ hoang này tôi đều dẫn nó đi xem qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận