Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 130

Chương 130Chương 130
Đất vàng hoang vu, trời âm u, lòng người nguội lạnh.
Có lẽ vì khung cảnh kỳ lạ và bất thường của ngày tận thế đã khiến tôi xúc động và khắc sâu vào kí ức của tôi cho nên khi đến đây tôi đã bắt đầu trồng lúa mì, tôi đã rất lo lắng rằng mình sẽ trồng ra những chiếc vỏ rỗng. Lần đầu tiên tôi trồng lúa mì, hằng ngày tôi đều quan sát những bông lúa trổ đòng trên ruộng, tôi thường không kìm được mà bóc thử một hạt lúa mì, tôi ăn chúng từ khi còn non cho đến khi trở nên căng mọng, tôi mới dần cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng thế, bệnh dịch và nạn đói đã qua. Thực vật bị tuyết lớn chôn vùi sau khi trải qua quá trình ngủ đông của cái chết đã vươn mầm lên khỏi mặt đất, chúng vẫn sinh trưởng như cũ, chỉ có con người là vẫn chưa lấy lại được sức sống. Hầu hết những người tôi gặp vẫn giữ dáng vẻ gây còm của mấy năm trước đó.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn Khương Dương và Thanh Sơn rồi nghĩ, những đứa trẻ này chẳng lẽ giống như những cây mới mọc sau nạn đói? Là sinh mạng mới của loài người?
Hai sinh mạng mới bây giờ đội mũ hoa to, ngực đeo bình nước, lưng đeo túi, vui vẻ chạy trên con đường nhựa dẫn ra sông.
Chạy được một đoạn, thấy tôi không theo kịp, hai đứa ngồi xổm bên đường đợi tôi. Nắng to như vậy, nóng như vậy, mà hai đứa vẫn có thể chạy nhảy vui vẻ đến thế
Khương Dương không còn bám lãy tôi như trước, có vẻ thằng bé đã coi Thanh Sơn là bạn, thỉnh thoảng sẽ cùng cậu ấy ra ngoài chơi điên cuồng, nhưng thỉnh thoảng vẫn đến bên tôi, chỉ khi nhìn thấy tôi rồi thằng bé mới yên tâm tiếp tục đi chơi với bạn.
Khi chúng tôi đến bãi sông, mặc dù Khương Dương và Thanh Sơn ngoan ngoãn đi theo tôi để xem gạo, nhưng đôi mắt của chúng lại dán vào dòng sông.
Trong khi quan sát tình trạng của một số cây lúa mọc ở đây, tôi tự hỏi liệu Khương Dương có biết bơi không. Bởi vì tôi không chắc chắn nên sau đó cũng chỉ có Thanh Sơn được phép xuống sông bơi lội. Thanh Sơn bơi lội rất giỏi, không biết làm sao mà cậu ấy học được. Giữa chừng thấy cậu ấy đã lâu không nổi, tôi định lao xuống nước cứu người, đột nhiên một cái đầu nhô lên, trên tay cầm một con cá và mỉm cười với chúng tôi.
Thanh Sơn nói rằng cậu ấy có thể ở dưới nước lâu hơn người thường, tôi nhìn thì có vẻ như cậu ấy không có chuyện gì, vì vậy tôi cảm thấy yên tâm, cũng không quan tâm đến chuyện cậu ấy ở trong nước đùa nghịch thế nào nữa.
Nhưng Khương Dương thì không phục, thằng bé ngồi xổm trên bờ nhìn người bạn nhỏ của mình chơi đùa dưới nước vui vẻ như vậy mà kêu lên thảm thiết. Tôi đang nhặt cành cây, Khương Dương vừa kêu ca vừa đi theo tôi, bước chân nặng ne.
Thanh Sơn từ trong nước cúi đầu xuống, giống như một con ma nước, cậu ấy liếc nhìn mặt tôi và nói: "Tôi sẽ bơi cùng em ay em ấy sẽ học được thôi."
Khương Dương vẫn đang rên rỉ.
Tôi thở dài hếch cằm về phía sông.
Khương Dương nhận được sự đồng ý của tôi liền vui vẻ nhảy vào trong nước.
"Ùm"
Một đám bọt trắng bắn tung tóe trên mặt sông, sau đó một cái đuôi màu trắng vụt ra, mang theo một chùm nước. Khương Dương trồi lên khỏi mặt nước, hít một hơi rồi lại lao xuống nước.
Một lúc sau, có tiếng va chạm lớn hơn, trên mặt nước lại xuất hiện một cái đuôi màu đen khác, chính là Thanh Sơn.
Hai đứa có tài bơi lội, chắc là do có thêm một cái đuôi, tôi thấy chúng bơi rất dễ dàng. Sau khi xuống nước không lâu, tôi thấy thằng bé đã có thể bơi lội một cách rất linh hoạt trong khi tôi và Thanh Sơn không dạy dỗ gì nhiều.
Hai đứa trẻ vui vẻ bơi lội đưới nước, quẫy đuôi càng lúc càng xa, thấy chúng sắp bơi sang bên kia sông, tôi đứng trên bờ gọi tên chúng, chúng liền bơi trở lại. "Đừng bơi quá xa!" Tôi hét vào mặt chúng.
Thanh Sơn thò đầu ra, vuốt tóc ướt trên mặt, nói với tôi: "Được!"
Khương Dương cũng giơ hai móng vuốt lên, mái tóc đen trên đầu áp vào má cậu: "Ừm!"
Không biết vì sao tóc của chúng mọc rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận