Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 161

Chuong 161Chuong 161
Trong ngày hè mặt trăng rất hiếm khi xuất hiện, bầu trời trước nửa đêm phần lớn chỉ chứa đầy những ngôi sao. Những ngày này mỗi khi trời tối nhìn lên sao trời, trong lòng của tôi càng lúc càng cảm thấy bình tĩnh.
Thỉnh thoảng tôi lại nhớ về mùa hè năm ngoái và nhiều năm trước đó. Khi ấy tôi cũng không phân biệt được bốn mùa, mặc kệ là thời tiết nóng bức hay lạnh giá, nhất định tôi sẽ không để chính mình bại lộ tại nơi hoang dã, kiên quyết tìm một gian phòng nhỏ hẹp để bản thân mình có chốn dung thân thì tôi mới có thể cảm thấy an toàn. Cho dù những lúc như thế toàn bộ cơ thể của tôi đều toát mồ hôi thì trong đêm tối tôi cũng tuyệt đối không dễ dàng tùy tiện bước chân ra bên ngoài.
Nhưng bây giờ đây tôi đã dám rời nhà vào ban đêm và ở lại trên cánh đồng. Tôi cảm thấy bản thân mình đang từng bước từng bước một đi ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp kia, nhưng tôi không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại trong lòng tôi lại chứa đựng một sự bình tĩnh mà chưa bao giờ có được. Mà cảm xúc không sợ đang hiện hữu trong lòng bây giờ cũng hoàn toàn không giống với cảm xúc không sợ hãi của tôi trước kia.
Đêm khuya trong núi không hề yên tĩnh, có rất nhiều chim rừng thường xuyên cất tiếng gáy gọi từ xa xăm, còn có những con dế trên đồng ruộng, tiếng ve kêu trên những tán lá cây cùng đủ loại âm thanh của côn trùng nhỏ. Nếu tinh tế lắng nghe thật kỹ thì sẽ phát hiện ra càng về khuya càng có nhiều âm thanh nhỏ vang lên, quả thực không khác gì một bản nhạc giao hưởng.
Ba mặt của túp lau nhỏ đều được che chắn, chỉ có một mặt duy nhất không được che khuất bằng bất cứ thứ gì. Chúng tôi ngồi ở trong túp lều không đốt đèn dầu, cùng nhau nhìn ra bên ngoài, nhìn vào những ngôi nhà ở gần ruộng đồng, nhìn vào dãy núi phía xa xa, tất cả đều tối tăm u ám. Gió mát thổi xuyên qua khe hở của cỏ lợp, thổi lên người chúng tôi, xua tan đi cơn nóng bức trong người.
Khương Dương ngồi ở bên cạnh tôi, thằng bé còn mang theo cả con cú mèo tới nơi này. Khương Dương nói thằng bé không yên tâm để cú mèo ở lại nhà một mình vào ban đêm. Tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để thằng bé mang cú mèo theo.
Con cú mèo này đã được chúng tôi nuôi dưỡng trong một khoảng thời gian, thế mà lại không bị nuôi chết còn sống rất khỏe mạnh, đã lớn hơn cao hơn một chút. Lúc trước khi mới bị bắt vê, nó chỉ có thể vỗ cánh vài cái mà không bay lên được, nhưng bây giờ, khi còn ở trong lồng nó đã bay nhảy càng lúc càng lợi hại, rõ ràng đôi cánh đã khỏe mạnh hơn hẳn hồi trước. Tôi đã từng trông thấy con cú mèo nhỏ này bay lên trên, treo ngược mình lại, cái móng vuốt móc vào vòng treo dùng để xách phía trên lồng, chỉ mỗi tội nó không thể treo quá lâu, cứ được một hồi thì sẽ ngã xuống.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, Khương Dương liên tục khen ngợi nó quá giỏi giang, còn muốn học treo ngược trên cành cây giống nó. Đương nhiên tôi không thể nào đồng ý để cho thẳng bé đi học treo ngược trên cành cây giống với cú mèo, kết quả vừa mới quay đầu lại đã thấy Thanh Sơn buộc chặt Khương Dương đưa đến trên cành cây.
Hai người này nghe lời thì nghe lời thật đấy, nhưng đôi khi họ cũng rất biết cách giày vò tôi.
Khương Dương ngồi nói chuyện với con cú mèo nhỏ ở trong lồng, cú mèo vốn là loài hoạt động về ban đêm, lúc này tinh thần của nó minh mẫn hơn ban ngày rất nhiều. Đôi mắt tròn trịa của cú mèo phát ra ánh sáng, lầm rầm cất tiếng kêu, nhào tới nhào lui trong lồng, sau đó lại treo ngược thân mình lên chiếc vòng treo ở bên trên.
Xung quanh vốn đã có rất nhiều tiếng chim hót, cho nên khi có thêm tiếng của cú mèo thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nửa đầu của buổi đêm, lợn rừng không tới, tôi không tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cánh đồng nữa mà quay đầu đắp một chiếc chăn nhỏ lên trên bụng của Khương Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận