Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 231
Đó là chim trong rừng cây, nhưng tôi không biết là chim gì. Khương Dương lại hỏi: "Trong bụi cỏ kia có côn trùng đang kêu, là giống với côn trùng cạnh nhà chúng ta sao?”
Tiếng kêu của những côn trùng núp trong bụi cỏ đều giống nhau, đương nhiên là tôi không phân biệt được tiếng kêu của côn trùng ở nhà và côn trùng trên núi có gì khác nhau, đều là tiếng kêu ra rả. Nhưng có thể nghe ra được tiếng kêu của những côn trùng mùa thu này, rõ ràng không vang dội như mùa hè, kêu to một trận rồi dừng lại, bộ dáng ỉu xìu.
Khương Dương luôn có thể tìm tới rất nhiều thứ thú vị, sau đó vui vẻ nghiên cứu, thằng bé nghe một trận tiếng kêu chung quanh, quay đầu lại nghịch đống lửa. Lấy một nhánh cây dài đốt ở trong đống lửa, thổi tắt, còn lại một cái đầu cành đỏ cam vẫn đang lan ra, giống một cây hương. Lúc khua nhanh trên không trung, điểm màu đỏ cam biến thành một đường, lại biến thành từng hình vẽ không có quy tắc.
"Mẹ, mẹ mau nhìn!" Khương Dương vung vẩy rất hăng say.
Còn có một loại lá khô, ném vào trong đống lửa sẽ phát ra tiếng vang tanh tách, rồi toàn bộ lá cây nhanh chóng bốc cháy, cuối cùng còn lại gân lá hoàn chỉnh đỏ bừng, còn có thể ở trong đống lửa một lúc lâu, cực kỳ đẹp.
Thanh Sơn lấy quýt chưa ăn hết ra, bóc vỏ, đưa cho mình tôi một nửa, rồi cậu ấy và Khương Dương chia một nửa còn lại. Khương Dương ăn quýt, ném vỏ quýt vào trong đống lửa, một luồng mùi quýt thơm theo hơi khói tản ra.
Đêm càng khuya, tôi bảo Khương Dương và Thanh Sơn đi ngủ, chính mình trông coi đống lửa. Khương Dương ngoan ngoãn đứng dậy, Thanh Sơn lại không đi, chỉ ngồi ở chỗ cũ. Khương Dương vừa thấy Thanh Sơn không đi, thằng bé cũng ngồi xuống.
Tôi nói: "Khương Dương, đi ngủ đi." Thằng bé còn đang lớn, một năm này thằng bé lớn rất nhanh, gần đây cũng ăn càng ngày càng nhiều, đến lúc này sớm đã buồn ngủ.
Khương Dương nhìn sắc mặt của tôi, vẫn là bò vào trong lều đi ngủ.
Tôi lại nói với Thanh Sơn: "Cậu ngồi một lúc nữa rồi cũng phải vào đi ngủ."
Thanh Sơn ừ một tiếng, nhặt đoạn nhánh cây vừa này Khương Dương chơi lên, chọc chọc đống lửa. Thấy lửa hơi nhỏ, cậu ấy đứng dậy kiếm cành khô ở xung quanh vê, gác ở trên đống lửa.
Có những cành củi ẩm ướt gác ở trên lửa, bốc lên một luồng khói trắng dày, làm người thấy sặc. Tôi đổi vị trí, tránh khỏi đầu gió.
Thời điểm đêm khuya, trên núi sẽ nổi sương mù, mảnh sương mù này lại rất nhanh sẽ biến thành hạt sương, dính trên lá cây bụi rậm. Người ngồi ở đây không có cảm giác gì, chỉ là một lát sau đưa tay sờ sờ quần áo trên người, sẽ phát hiện không biết từ khi nào, quần áo đã bị ướt. Không chỉ quần áo, ngay cả trên tóc cũng điểm đầy bọt nước nhỏ.
Đại khái là lúc nửa đêm, tôi ném một nắm hạt dẻ nhặt ở trên đường vào trong đống lửa, ít phút sau đống lửa truyền ra vài tiếng nổ vang, còn cả một cỗ mùi thơm của hạt dẻ nướng.
Tôi cảm thấy khoai lang vùi dưới đống lửa trước khi ăn cơm chắc cũng đã chín, đứng lên chuẩn bị đi gọi Khương Dương dậy ăn, ai ngờ tôi còn chưa đi, Khương Dương đã mơ mơ màng màng nhô đầu ra ở cửa lều, vuốt mắt giống như mộng du hỏi tôi: "Con ngửi thấy mùi thơm, mẹ, có phải khoai lang chín rồi không?"
"Chín rồi, tới ăn đi." Tôi đẩy đống lửa ra, đào ra ngoài mấy củ khoai lang. Vỏ khoai lang hơi cháy sém, lăn ra từ trong đống tro truyền đến một cỗ mùi thơm.
Có chút phỏng tay, tôi dùng bụng ngón tay sờ lên tai, tiện tay hái hai chiếc lá bọc lấy khoai lang nóng hổi, từ giữa củ khoai lang tách thành hai nửa. Bên trong màu vàng mềm mềm, cắn một miếng ngọt giống như uống nước mật ong.
Khương Dương vừa ăn vừa hà hơi, thằng bé không ăn được đồ nóng cho lắm. Thanh Sơn thì không có loại khó khăn này, cậu ấy ăn rất nhanh, ăn xong củ khoai lang của mình, cậu ấy lại bắt đầu lấy hạt dẻ nướng trong đống lửa ra.
"Để lại hai hạt cho em." Khương Dương gặm khoai lang nói.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận