Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 236

Chương 236Chương 236
Trong thời gian này, thịt khô định làm cũng phải lấy ra xử lý.
Phải nhấc từng miếng thịt trong nước muối ra phơi nắng, muốn phơi số thịt ướp này, không thể dùng bè tre. Tôi mang Thanh Sơn lên núi chặt mấy cây thông, chọn đoạn thân cây thẳng tắp ở giữa, đóng hai hàng đinh dài ở hai bên, hai bên làm hai cái giá đỡ chống lên. Cuối cùng xâu số thịt ướp kia vào dây, treo ngược lên những cái đỉnh đó phơi khô.
Kể cả thịt cá, phơi trọn bảy hàng.
Cành thông chặt xuống xếp dưới ánh nắng phơi khô, về sau dùng để nhóm lửa hun thịt muối cũng được. Hun thịt khô cần rất nhiều củi lửa, một chút này không đủ. Mang theo công cụ cào bừa lá thông, chúng tôi lên núi đốn củi.
Công cụ cào bừa lá thông trông giống cây đinh ba của Trư Bát Giới, răng cào phía trước giống hệt, cào mấy lần đống lá thông rụng, là có thể dễ dàng cào được một gánh lá thông.
Những lá từng này rất nhẹ, một lát là đốt hết ngay, nhưng lá thông ẩm ướt đắp lên trên đống lửa, có thể bốc ra rất nhiều khói, khói này mới là yếu tố quan trọng của thịt khô ướp.
Ngoại trừ số lá tùng này, còn muốn chọn cây khô chịu lửa, tốt nhất là rễ cây, một cái rễ cây có thể đốt rất lâu, đỡ phải thêm củi liên tục. Những cái cây trên núi mọc chang chịt, bởi vì mỗi năm hạt cây rơi xuống, đều sẽ có rất nhiều hạt mọc thành cây, chen chúc, cho nên mặc dù những cây này mọc tươi tốt, nhưng đều mọc không cao được mấy. Thanh Sơn chọn mấy cây thông cành lá bị sâu đào cả gốc lên, vác về khoảng sân lớn ở cổng phơi khô. Chờ thịt ướp muối phơi xong, những cây này có thể phát huy được tác dụng rồi.
Có điều trước lúc này, chúng tôi còn phải xây một cái phòng nhỏ chuyên hun thịt khô.
Năm ngoái tôi cũng làm thịt khô, nhưng khi đó một mình tôi, thịt cũng ít, nên hun thịt ngay bên cạnh bếp lò đang nhóm lửa, bây giờ nhiều thịt như thế, không xây riêng một cái phòng để hun thì không được.
Cũng không cần làm quá lớn, có thể treo hết số thịt này là được rồi. Tôi chọn một vị trí, dùng nhánh cây vẽ vị trí đại khái, cùng hai người Khương Dương và Thanh Sơn chuẩn bị bắt tay vào dựng một cái phòng nhỏ.
Có hai người Khương Dương và Thanh Sơn giúp đỡ, xây một cái phòng nhỏ cũng không phải chuyện khó khăn gì, đã chọn xong chỗ, có người, vật liệu cũng có sẵn. Gạch thì trong thôn nhiều nhà hoang như thế, tùy tiện tìm một hộ, dỡ bỏ hai mặt tường là được. Về phần cột nhà, có thể lên núi chặt mấy gốc cây, trên núi cây mỗi năm một nhiều, mọc dày đến không tìm được đường, chúng tôi muốn chặt bao nhiêu cũng có. Vác riu lên núi, tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng chọn mấy cây thông lớn chừng miệng chén. Những cây thông này đều mọc thẳng tắp, chặt chạc cây dư thừa đi, chỉ để lại một đoạn thân cây, phơi mấy ngày là được. Một hộ cách nhà chúng tôi không xa cũng là nhà cũ, đã sụp đổ một nửa, tôi quyết định dỡ ít gạch từ căn nhà đó để xây căn phòng nhỏ của chúng tôi.
Bởi vì không phải loại gạch đỏ xây bằng xi măng, mà là gạch xanh của nhà cũ, cho nên sau khi để hoang lâu như thế, chỉ cần dùng búa gõ gõ, là gạch xanh có thể rơi từ trên tường xuống, không tốn sức gì.
Dây leo màu xanh đậm mọc đầy trên vách tường bỏ hoang bị cắt bỏ ném qua một bên, tôi cộc cộc cộc gõ gạch, gõ xuống một viên thì đưa cho Khương Dương đón lấy, thằng bé xếp từng viên vào trong xe nhỏ.
Xe nhỏ này là lần trước chúng tôi đi thị trấn, tìm thấy trong nhà kho của một hộ gia đình ven đường. Chính là loại xe đẩy có hai bánh, bình thường dùng để đẩy xi măng và gạch trên công trường. Lúc trước chúng tôi dùng nó để đẩy thóc, với cả vận chuyển đất đi lấp chỗ trũng. Trước đó đường bên này không tốt, cái xe đẩy này không có tác dụng quá lớn, hiện tại đường xung quanh đều được Thanh Sơn chăm chỉ tu sửa một lần, dùng loại xe đẩy nhỏ này dễ dàng hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận