Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 264

Chương 264Chương 264
Lúc này rất nhiều động vật đang ngủ đông, phải mất rất nhiều thời gian để có thể tìm thấy chúng. Vịt trời chúng tôi bắt được nhiều nhất là vịt trời bên bờ ao sậy, chúng tôi bắt đem về nhà, mùa này nhiệt độ xuống thấp, ăn không hết cũng không lo hư. Chúng tôi trực tiếp bảo quản chúng trong tủ bếp, có thể để được vài ngày.
Thực ra với thời tiết như thế này thì tốt nhất là đem ra ngoài, treo dưới mái hiên và cho đông đá để bảo quản, nhưng không thể làm vậy được, vì nếu để ngoài trời mà phơi, những "tên trộm" có thể đến lấy mất.
Những 'đạo chích' này đều là những loài động vật nhỏ như chuột, mèo rừng, chồn.. nên nếu không thu dọn đồ ăn ở nhà một cách hợp lý, chúng có thể bị vồ sạch chỉ trong nháy mắt.
Con vật càng nhỏ thì càng nhanh nhẹn, có thể nhìn thấy nhưng không thể bắt được. Gần đây tôi đã hai lần thấy một con mèo quýt lẻn ra khỏi nhà bếp của chúng tôi, cắn một con cá nhỏ trong chậu nước, trèo qua hàng rào từ đống gỗ và bỏ chạy, thậm chí nó đứng yên trước khi bỏ chạy, rất kiêu ngạo.
Một lần khác là nửa đêm, tôi dậy đi vệ sinh thì phát hiện có điều gì đó không ổn, quay đầu lại thì thấy con mèo đang ngồi xổm trên tường, hai mắt sáng rực. Lý do tại sao tôi chắc chắn rằng tôi đã nhìn thấy cùng một con mèo trong hai lần này là vì con mèo quýt này chỉ có một tai và tai còn lại dường như đã bị đốt cháy, rất khác biệt.
Về phần con chồn đến cướp đồ ăn, tôi cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng là vào buổi sáng Thanh Sơn nói cho tôi, cậu ấy nói nửa đêm có thứ gì đó lẻn vào phòng bếp, cậu ấy nghe được chuyển động và đi tìm nó, cậu ấy thực sự đã nhìn thấy một cái bóng đen nhỏ. Từ mô tả của Thanh Sơn, tôi đoán đó là một con chồn. Cửa sổ nhà bếp của chúng tôi cũng bị con chồn đục một lỗ, sau đó tôi để Thanh Sơn bịt nó lại bằng một tấm gỗ.
Mặc dù trước đây cũng có một số động vật nhỏ đến ăn cắp thức ăn, nhưng chỉ là thỉnh thoảng, trong khoảng thời gian này, nhà bếp của chúng tôi đã được ghé thăm thường xuyên hơn, dường như vào thời điểm này, mọi người đều lo lắng tìm kiếm thức ăn.
Bây giờ mỗi ngày khi tôi ăn, tôi phải hỏi Thanh Sơn,"Cậu đã no chưa?"
Cậu ấy sẽ gật đầu và nói với tôi: "Tôi no rồi."
Sau đó tôi lại hỏi Khương Dương: "Con đã no chưa?”
Dựa vào phản ứng của cậu ấy, tôi có thể đoán được cậu ấy thực sự no hay nói dối. Nếu Khương Dương nói dối, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết và Thanh Sơn cũng vậy, nếu cậu ấy nói dối, tôi cũng có thể biết. Thanh Sơn ăn no, Khương Dương không thiếu đồ ăn, tôi cuối cùng cũng có thể an tâm về hai đứa đó.
Rọ đặt trong phòng chính mọc ra rất nhiều cây giống rau, khi trời hửng nắng, chúng tôi chuyển rổ ra phơi nắng, khi trời hạ thấp nhiệt độ lại chuyển về. Trong khi sưởi ấm bên đống lửa, Khương Dương thỉnh thoảng ngắt một lá rau và nhai nó trong miệng. Tôi vô cùng thích thú nhìn nhìn thằng bé ăn rau sống, tôi cũng đã ăn thử vài lần, chắc là do cấu tạo lưỡi của tôi khác với Khương Dương nên khi ăn sống tôi không cảm nhận được vị ngon như thằng bé. Mặc dù hương vị không ngon lắm, nhưng mùa đông sưởi ấm bên bếp lửa và nhai một chiếc lá rau non xanh non cũng là một niềm vui tuyệt vời.
Khi mọi thứ khô héo như thế này, trong nhà có một mảnh rau xanh, chỉ cần nhìn vào là tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Tôi cũng trồng hơn chục nhánh gừng trong rổ, lá gừng mọc ra trông hơi giống một đoạn rừng trúc lùn nhỏ, Khương Dương tò mò xé một miếng nếm thử, sau đó thằng bé lè lưỡi uống cạn hai ly cốc nước để làm giảm bớt độ cay trong miệng.
Mùi vị của lá gừng rất nồng, còn mạnh hơn cả mùi vị của gừng, sau đó Khương Dương không hề đụng đến những chiếc lá gừng đó nữa.
"Mẹ"
"Sao?" "Con tên Khương Dương, thứ tên Giang Linh kia, chính là lá gừng: "Khương Dương chỉ vào gừng bên cạnh, nói: "Sao trong tên cũng có chữ gừng mà nó lại không ngon thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận