Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 254
Tôi cảm thấy mấy ngày nay thời tiết lại trở nên lạnh hơn một chút, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, ngồi bên đống lửa nhưng vẫn không nhịn được rùng mình.
Vào buổi chiều, tôi nằm xuống chiếc bàn mới đóng bên đống lửa để dạy Thanh Sơn viết chữ, Khương Dương, người mới đi vệ sinh về, nói với tôi: "Mẹ, ngọn núi phía bên ngoài lại bị phủ đầy tro bụi rồi, có phải là lại có ngọn núi nào bị cháy không ạ”
Tro bụi? Tôi thầm nghĩ, với thời tiết như thế này, làm sao núi có thể cháy được. Tôi ra ngoài xem, chắc thứ thằng bé nói đến là tuyết rơi. Trên bầu trời xám xịt, những mảnh vụn và bột trắng liên tục rơi xuống từ những đám mây dày, tan ngay khi đáp xuống mặt đất.
"Không phải tro bụi đâu, là tuyết rơi." Tôi nói với Khương Dương.
Khương Dương nghe tôi nói đó là tuyết rơi, nhưng đây là lần đầu tiên thằng bé nhìn thấy tuyết, nó nằm bên cửa nhìn bông tuyết rơi một lúc: "Mẹ, không phải mẹ nói tuyết rơi sao? Sao nó lại có màu trắng ạ?"
"Đến ngày mai con sẽ biết vì sao tuyết rơi nhưng lại có màu trắng" Nhìn bầu trời, tôi ước lượng tuyết rơi ít nhất một ngày, đến ngày mai tuyết sẽ tích tụ, Khương Dương sẽ hiểu những gì tôi nói.
Đứng ở cửa một lúc, tôi cảm thấy toàn thân sắp bị lạnh cóng, vội quay lại nhóm lửa, tay lạnh quá, không muốn viết tiếp, bèn bảo Thanh Sơn viết theo những gì tôi đã dạy trước đây. Cậu ấy am ừ, cẩn thận cầm bút, viết từng nét theo lời tôi nói, cậu ấy không có hứng thú với tuyết như Khương Dương.
Tôi bảo Khương Dương đóng cửa lại, thằng bé "vâng" một tiếng rồi đóng của lại, sau đó cúi người nhìn cửa sổ, loại kính mờ có hoa văn kiểu cũ này có chút ám xanh, nhìn không rõ tuyết bên ngoài, cho nên thằng bé di chuyển chỗ ngồi, ngồi lên chiếc ghế gần cửa sổ, thò đầu dán mặt lên cửa kính nhìn ra ngoài.
Thằng bé có vẻ rất thích tuyết.
Nhưng tôi không thích tuyết, hay nói cách khác, tôi sợ tuyết rơi dày. Loại bóng đen tâm lý này xuất phát từ mùa đồng nhiều năm trước, lúc đó do tuyết rơi quá dày, tôi bị kẹt lại khu tập trung đó. Mùa đông ấy quả là bi thảm, tuyết rơi cả ngày lẫn đêm, nơi sinh sống của tất cả mọi người trên trái đất đều bị tuyết phủ kín, những con đường đi kiếm thức ăn đều bị chặn lại. Cái đói và cái lạnh đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc về mùa đông năm đó, chỉ cần tôi nghĩ đến màu tuyết trắng xóa, lòng tôi sẽ tràn ngập bao cảm xúc tồi tệ.
Thu mình trong một hang động nhỏ, giữ ấm bằng chiếc áo khoác cũ bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày, dỡ bỏ những viên gạch chắn phía trước, chỉ thấy bên ngoài mênh mông tuyết trắng, nhìn lâu mắt sẽ cảm thấy đau nhói, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Vì những kí ức khi đó, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thích tuyết cho lắm.
Đúng như tôi nghĩ, càng về đêm, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, hết bông tuyết này đến bông tuyết khác, loại bông tuyết bông xốp này cũng rất dễ thấy trên bầu trời đêm, trên nắp giếng và phiến đá xanh trong sân cũng đã bắt đầu tích tụ những bông tuyết đang rơi.
Mặc dù tôi không thích tuyết cho lắm, nhưng đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay. Cũng không khác gì trước đây, tuyết rơi dày đặc bây giờ sẽ làm cho đất đai thêm màu mỡ, nó sẽ làm cho cây trồng trên đồng ruộng vào năm sau phát triển tốt hơn, đó là một chuyện tốt.
Tôi chọn một miếng trong số thịt xông khói treo trong căn phòng nhỏ, cắt nửa miếng thịt xông khói, rửa sạch trong nước nóng rồi cắt thành từng miếng. Mùi thơm của thịt xông khói quyện với mỡ, những miếng thịt ba chỉ béo béo, mỏng tang trông khá bắt mắt. Thịt mỡ chuyển sang màu trong suốt như hổ phách, còn thịt nac có màu đỏ sam, mười miếng như một.
Một số loại rau chúng tôi trồng trong giỏ tre trong nhà cũng phát triển tốt, hành lá và tỏi phát triển tốt nhất, tôi nhặt một vài mầm tỏi và chiên với thịt xông khói. Mầm tỏi xanh và những lát thịt xông khói đỏ vàng xen ke cùng nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận