Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 75
Hiện tại cái con đang đi tới quần áo trên người coi như nguyên vẹn, cho nên hẳn là từ trong nhà đi ra. Rất nhiều tang thi bị vây ở trong phòng thỉnh thoảng sẽ đánh bay đánh bạ mở cửa di ra, lang thang khắp nơi.
Tôi không muốn lãng phí sức lực, mang theo Khương Dương đi đường vòng, lách qua con tang thi kia. Nhưng kế tiếp thì không tránh được nữa, bởi vì bốn phía đều có mấy con tang thi đang lang thang. Tôi lựa chọn một phương hướng, để Khương Dương theo sát tôi, hai, ba bước tiến lên là một dao bổ củi, trực tiếp chém đứt cổ một con tang thi trước mặt, đầu bay ra ngoài đập vào trong bồn hoa mọc đầy cỏ dại.
Tôi cảm giác tang thi bây giờ dễ giết hơn ngày trước một chút, có lẽ là bởi vì thật ra bọn chúng cũng có tuổi thọ, thời gian càng lâu thì càng không dùng được, xương cốt cũng giòn. Tôi nghĩ, có lẽ qua vài năm nữa, những tang thi này không cần đến chúng tôi đi giết, tự nó cũng sẽ ngã xuống, cuối cùng trở thành cát bụi. Dù sao, cũng chẳng có thứ gì là thật sự bất tử.
Tôi liên tiếp chém ba con tang thi, Khương Dương đi theo phía sau tôi, lúc đầu còn có chút ngây ngốc trừng đôi mắt to, sau đó dường như đã quen, còn hiếu kì nhìn chằm chằm con tang thi ngã xuống. Tôi không cho thằng bé đụng vào tang thị, một tay kéo thằng bé đi vào trong tòa nhà.
Vào tòa nhà đầu tiên không nhìn thấy tang thị, sau khi chẻ cửa một căn nhà đi vào, cũng không gặp phải tang thi, càng làm cho tôi vui vẻ là, hình như đồ trong căn nhà này không bị người đụng vào.
Chắn lại cánh cửa nhà bị chẻ ra lần nữa, tôi mang theo Khương Dương cùng nhau tìm kiếm trong mấy gian phòng này.
Căn nhà này không phải rất lớn, hai phòng ngủ, một phòng khách, còn có phòng bếp, phòng vệ sinh, trong phòng rơi đầy một lớp bụi, đồ vật trong nhà lộn xộn, không quá ngăn nắp, giá giày cũng ngã ở trên mặt đất. Ở chỗ này, vết tích người từng sinh sống đều biến thành lịch sử.
Đại khái là bởi vì trong nhà rất lâu rồi không thông khí, vừa bước vào trong đã có thể ngửi thấy một cỗ mùi mục nát rất kỳ quái, cũng không phải là kiểu vô cùng nồng nặc, mà là nhàn nhạt, xen lẫn mùi bụi bặm và tạp chất, cũng không phải là rất khó ngửi. Tôi đi vào trong gian phòng thứ nhất, Khương Dương đi theo sau tôi, đôi mắt giống như có chút không đủ dùng, đầu quay tới quay lui.
Phòng ngủ thứ nhất hẳn là phòng của chủ nhà, trong ngăn tủ treo quần áo của hai vợ chồng, chăn gấp gọn đặt ở một bên, đối diện giường còn có cái quạt điện rơi xuống đất. Phòng ngủ thứ hai bày biện rất ấm áp, chí ít trước đây nhìn hẳn là ấm áp, rèm cửa có đường viền hoa vụn, trên bàn trang điểm có các loại bình bình lọ lọ, trong tủ quần áo phan lớn là treo váy đẹp. Rất rõ ràng, đây là phòng của con gái.
Trên mặt đất của căn phòng này có một bãi vết tích không quá dễ thấy, tôi biết đó là tình trạng thay đổi của máu sau nhiều năm. Trong một nhà ba người này, đại khái là con gái xảy ra chuyện.
Tôi mặt không thay đổi đóng cánh cửa này lại, rồi đi tới nhà vệ sinh nhìn xem.
Dầu gội đầu, sữa tắm các thứ đều đã kết thành khối, trên bồn rửa tay trái lại là có bàn chải đánh răng, nhưng cầm cái bàn chải đánh răng đó lên cọ một cái, đã cọ hết phần lớn lông trên bàn chải đánh răng. Những cái bàn chải đánh răng này còn không bằng cái bàn chải đánh răng trong thôn, mặc dù xấu nhưng dùng bền. Dạo qua nhà vệ sinh một vòng, cuối cùng đi đến phòng bếp.
Bàn bếp trong phòng bếp vốn để một ít đồ đóng gói, nhưng bây giờ sớm đã không còn bất kỳ hương vị gì. GiỎ rác ngã trên mặt đất, rác bên trong biến thành một đống đồ bỏ đi nhìn không ra nguyên dạng.
Tôi cầm mấy thứ gia vị bám đầy bụi bặm trên kệ bếp lên kiểm tra, nước tương vốn là sót lại một chút, ngửi không có mùi vị gì, khẳng định là không thể ăn, ngược lại là bên cạnh có một thứ giống như bình nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận