Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 96

Chuong 96Chuong 96
Nghĩ đến những vấn đề này, tôi vẫn kéo Khương Dương ra khỏi người mình.
Tôi nói với thằng bé: "Con ăn hết những chiếc lá này thì mẹ sẽ trở lại."
Khương Dương vẫn vươn tay về phía tôi giống như sắp khóc. Tôi hơi đau đầu, sờ sờ cái đầu nhỏ của Khương Dương, cuối cùng vẫn dỗ cho thẳng bé đi ngủ, đặt bên cạnh thiếu niên vảy đen, lúc này mới có thể thoát thân.
Trước khi đi tôi nói với thiếu niên vảy đen, bảo cậu ấy trông chừng Khương Dương, cậu ấy cũng cẩn thận gật đầu đáp: "Tôi sẽ trông chừng nó"
Lúc tôi đi ra cửa ngoảnh đầu nhìn lại, cảm thấy thiếu niên vảy đen hơi giống một con chó lớn đang cảnh giác động tĩnh bốn phía.
Một mình tôi đạp xe đạp đi tới gần khách sạn Hán Dương, đi còn chưa tới đã nghe thấy tiếng xe khởi động, tôi lập tức nhảy xuống đẩy xe trốn vào một hẻm nhỏ gần đó. Tiếng xe ô tô không tiến về phía tôi mà tiến về một hướng khác, cách tôi càng lúc càng xa. Tôi nhìn ra ngoài qua khe hở trong đống đổ nát, ba chiếc xe hơi lần lượt rời đi.
Quả nhiên giống như thiếu niên vảy đen nói, bọn họ vội vã mang con chó biến dị kia đi. Chờ đến tiếng xe không còn nữa, tôi lại đợi một lúc lâu mới đi về phía khách sạn Hán Dương. Khách sạn Hán Dương đã không còn ai, nhưng bãi đỗ xe phía trước lộn xộn, đám người kia giống như xẻ thịt chó ở nơi đó, có một vũng máu rất lớn, một ít nội tạng cũng vứt bỏ ở đó, có mấy con chim ăn xác thối đang mổ nội tạng ở đó, còn có hai con chuột từ bên cạnh cống thoát nước bên trong bò ra đi kéo những thịt vụn kia.
Tôi chỉ nhìn từ xa không đến gần, quay đầu xe đi một hướng khác.
Chờ tôi mang theo một túi lớn đồ trở lại căn phòng trống ở công viên Giang Hán, Khương Dương đã tỉnh, lá cây héo úa trước mặt bị thằng bé ăn chỉ còn lại hai cái lá.
Thấy tôi trở lại, hai đứa trẻ ở trong phòng rất vui mừng, một đôi mắt màu vàng kim cùng một đôi mắt màu vàng lục giống như tỏa ra ánh sáng. Tôi dừng bước mới đi vào, sau đó lấy đồ dùng ở trong chăn ra.
Khương Dương lại xông tới ôm lấy chân tôi, tôi kéo thằng bé đến trước mặt thiếu niên vảy đen: "Tôi xem vết thương của cậu một chút."
Cậu ấy lập tức xốc quần áo bẩn rách rưới lên, lộ ra bụng của mình. Tôi cau mày nhìn, vết thương của cậu ấy quá bẩn. Quần áo cũng bẩn, cả người đều bẩn. Khương Dương cũng vậy, bây giờ trên người còn tản ra mùi của chó biến dị, chỉ có chính tôi còn khá hơn một ít nhưng mùi mồ hôi hôi thối cũng khắp người.
Vừa rồi lúc tôi trở về đã tìm được muối từ trong cửa hàng tạp hóa nhỏ lúc trước, thùng nước khăn mặt rồi mấy thứ linh tỉnh, còn tìm ra mấy bộ quần áo từ trong phòng người ta, chúng tôi muốn ở tạm chỗ này vài ngày cho nên tôi thấy đồ có thể sử dụng thì đều lấy hết.
"Tôi dẫn Khương Dương đi xung quanh tìm ít nước cậu cứ chờ ở đây trước."Tôi nói với thiếu niên vảy đen. Cậu ấy nằm đó gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi và Khương Dương rời đi.
Ánh sáng chiếu vào trong giếng, tôi thò đầu nhìn thấy dưới giếng đúng thật là có nước. Tôi mang theo xô, dây thừng bên trong túi xách tùy thân, dùng dây thừng buộc chặt quai xô, thả từ từ vào trong giếng. Sau khi chạm vào mặt nước thì hơi nghiêng nghiêng, thùng nước nghiêng sang một bên rồi múc nước lên.
Lấy được xô nước thì nước cũng trong hơn trong tưởng tượng của tôi, dội lên mặt hoặc tay đều rất mát mẻ. Tôi dùng xô nước này rửa sạch tay với mặt của mình, cũng lau qua tay với mặt cho Khương Dương, sau đó tôi xách một xô khác về tới gian phòng trống cách đó không xa.
Trong nháy mắt tôi dẫn Khương Dương đi vào phòng thì nhìn thấy thiếu niên vảy đen ngẩng đầu thò ra ngoài rụt trở về.
Tôi lấy chai rót một chai nước giếng đưa cho cậu ấy: "Uống đi."
Lúc nãy tôi với Khương Dương cũng đã uống một bụng nước ở bên cạnh giếng. Hình như thiếu niên vảy đen rất khát, ôm chai uống ùng ục ùng ục uống cạn chai nước, tôi lại rót cho cậu ấy một chai khác, cậu ấy nhận lấy rồi lại uống cạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận