Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 88
Âm thanh trong động có vẻ rất nặng nề, cả người tôi lập tức sởn gai ốc, không kìm được lùi về sau một bước và cầm con dao bổ củi để trước ngực. Tôi chưa từng nghe nói có con chó biến dị nào sẽ gầm lên tiếng như vậy, nhưng không thể nghi ngờ đây là tiếng gầm thuộc về một loại động vật ăn thịt.
Bóng đen kia vẫn không nhúc nhích, chỉ có tiếng gầm nhẹ uy hiếp ở phía bên kia không ngừng truyền đến, nó muốn đuổi những người đi vào. Tôi căng thẳng đứng đó một lúc, bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Có phải con chó cái biến dị này xảy ra chuyện gì không nhỉ? Nếu không vì sao nó không nhúc nhích chút nào mà chỉ gầm lên. Hơn nữa âm thanh này nghe rất đáng sợ, vừa nghe một chút là có thể hù dọa người khác. Ngược lại, tôi đã nghe nó lâu rồi nên mới phát hiện trong âm thanh này có hơi yếu ớt.
Con chó cái biến dị này không nhanh được. Trong lòng tôi hiện ra suy nghĩ này, sau đó tôi cầm theo con dao bước đến gần. Tôi là một người mẹ, tôi sẽ không bỏ rơi con của mình. Cho dù con vật này đã ăn Khương Dương thì tôi cũng muốn mổ bụng nó ra để đưa Khương Dương ra ngoài.
Một bước, hai bước, tôi luôn cảnh giác với sự nóng nảy của con chó cái biến dị này, nhưng sau khi tôi cách nó rất gần, nó vẫn không nhúc nhích. Tôi càng ngày càng thấy không đúng cho lắm nên bước hai bước nữa, giơ ta sờ vào cái bóng đen ấy.
Đây đúng là một con chó biến dị, bộ lông giống như kim thép gai tay, nhưng nó là một con chó cái biến dị đã chết, cơ thể nó lạnh ngắt. Tôi lại nhận ra chân mình đang dẫm lên một chất dính sền sệt, đó là máu của con chó này, một bãi chất dính vô cùng lớn.
Chó biến dị đã chết, vậy tiếng gầm vừa rồi phát ra từ đâu chứ? Nơi này còn có động vật biến dị khác sao? Cơ thể tôi cứng lại, tôi muốn đi vòng qua xác con chó biến dị này để tìm thứ đã phát ra âm thanh vừa nãy.
Giây phút tôi sắp đi vòng qua xác con chó đột biến lớn, tôi cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi! Tôi dừng chân và giơ chiếc dao bổ củi trong tay lên, ngay sau đó tôi muốn vung nó xuống. Nhưng vào ngày lúc này, tôi bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Be be be be! Me e... Mẹ ơi!"
Một bóng đen nho nhỏ chui ra từ một góc trong bụng tại xác con chó lớn đang lảo đảo chạy về phía tôi, nó ôm lấy chân tôi như rất quen thuộc.
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng kêu rên vọng lên từ góc bên kia, cảm giác nguy hiểm trước đó của tôi đã biến mất. Tôi cảm thấy thứ bên trong kia không có ý thù địch với tôi, mặc dù con dao bổ củi trong tay tôi không buông xuống. Nhưng ánh mắt tôi không cầm lòng được mà nhìn xuống Khương Dương. Nhóc con này dùng móng vuốt ôm chặt lấy chân tôi, cái đầu cọ vào chân tôi kêu be be be be không ngừng, cả hang động đều là tiếng be be của nó, tôi cảm giác như nơi này nhốt một bầy dê rừng.
Mắt tôi nóng lên, dùng sức xoa đầu Khương Dương.
"Một khắc không thấy được mày cũng không được, lỡ như bị người khác bắt đến cho chó ăn, lần sau xem mày..."
Tôi không nói nổi nữa, tôi nghe thấy giọng nói mình hơi run lên nên dứt khoát im lặng, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Khương Dương.
Trên người Khương Dương có mùi hôi của chó, tôi nghĩ đến việc vừa nãy thằng bé chui ra từ một góc bên kia dưới bụng của con chó cái kia nên duỗi tay sờ từ đầu xuống cả người một lần, lúc này nhận ra thằng bé không bị thương thì tôi mới hoàn toàn yên tâm.
Biết Khương Dương không sao, tôi ngẩng đầu nhìn vào bên trong góc tối đó. Chỗ đó có thứ gì đó, tiếng gầm uy hiếp vừa rồi tôi nghe không phải của chó biến dị mà là do nó phát ra. Tuy tôi không biết đó là thứ gì, nhưng Khương Dương chạy từ bên kia đến đây lại không xảy ra chuyện gì, vậy chắc hẳn thứ này không có ác ý với chúng tôi.
Nhưng rốt cuộc nó là cái gì?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận