Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 222
Cậu ấy nói "người kia", chỉ có thể là Cao Viễn.
Tôi lau nước mắt, lắc đầu với Thanh Sơn: "Hôm nay cậu ta đã đến, tôi bảo cậu ta đi rồi, cậu ấy sẽ không quay lại đây nữa."
"Người kia đã nói bọn họ ở nơi nào, tôi đi tìm, đợi đến khi tôi tìm được, sẽ đưa hai người äi."
"Thanh Sơn!" Tôi bỗng lớn tiếng gọi tên của cậu ấy: "Nơi này là nhà của tôi, tôi sẽ không rời khỏi nơi này."
"Tôi và hai người ở bên nhau là tốt rồi, mặc kệ hai người có thể sống bao lâu, tôi cũng chỉ muốn ở bên hai người mà thôi." Tôi nắm chặt tay Khương Dương, lại vươn tay ra với Thanh Sơn.
Cậu ấy ở trong mưa nhìn tôi chăm chú thật lâu, cuối cùng mới duỗi bàn tay đầy móng vuốt vảy đen nắm lấy tay tôi.
Thanh Sơn: "Nhưng..."
Tôi: "Không có nhưng, cậu vào nhà thay quần áo đi, mang con hoẵng ở cửa vào luôn."
Thanh Sơn quay đầu đi lấy con hoang ném ở cửa.
Trời vào thu, có rất nhiều ngày gió, thời tiết càng lạnh, gió càng lớn.
Tối hôm qua có một trận gió lớn, tiếng gió xuyên qua nhà trước qua khe cửa, xuyên qua khung cửa sổ trong phòng chúng tôi vang lên tiếng vù vù không ngừng. Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng cành lá xào xạc của mấy cây to phía sau nhà bị thổi bay, tôi còn nghe thấy vài tiếng rơi thanh thúy, hình như mái ngói trên nóc nhà bị thổi bay.
Buổi sáng tôi đứng dậy nhìn, quả nhiên dưới mái hiên nhà có vài mảnh ngói vỡ màu xám, đêm qua gió thật sự rất lớn, lá cây trên hay cái cây ngoài nhà đều bị gió thổi bay đầy vào trong sân nhà chúng tôi, lá xanh rơi khắp nơi.
Cái chổi lúc trước chúng tôi rút từ cái chổi thiết để làm chổi rất được việc, Khương Dương thấy tôi nhìn lá rơi trong sân, thằng bé lập tức khó chịu cầm chổi quét ra rụng trong sân thành một đống, tất cả đều được chất thành đống xung quanh đám dưa cải.
"Đến ăn cơm nào." Ba người chúng tôi ngồi với nhau ăn cơm sáng, lặng im không ai nói gì. Ăn cơm xong, tôi nói với bọn họ: "Tôi đi ra ngoài ruộng." Sau đó một mình cầm đồ làm ruộng ra ngoài.
Đoạn đường từ nhà đi ra ngoài ruộng đã được chúng tôi sửa sang lại một chút vào ngày trước, bây giờ không cần băng qua con đường xi măng nát bét để qua thôn, chỉ cần đi qua con đường mới mở này, chỉ cần ba đến năm phút là có thể đến mép ruộng, dễ dàng hơn rất nhiều.
Tôi đi bộ trên đường, cảm thấy hôm nay gió lạnh hơn một chút, chắc có lẽ là do ngày hôm qua có mưa. Lúc trước hai bên con đường mọc rất nhiều cây bim bim màu tím nở rộ, những đóa hoa màu tím ay to bằng ngón tay cái đều kết thành chùm trên dây leo, che lấp cả đám cỏ dại hai bên. Nhưng bây giờ gần như chúng đã khô héo gần hết, kết ra rất quả màu xám đen.
Bầu trời xám xịt, giống như một bảng màu pha trộn nhiều màu sắc, từ xa tôi đã thấy trên bầu trời có một điểm đen, hình như là một chim nhạn lẻ loi.
Vào lúc này, một con nhạn đơn độc bay qua, có lẽ nó không tìm thấy đồng bạn nên bị lạc đường rồi. Tôi nhớ đã từng nghe người khác nói rằng, khi một con chim nhạn lạc đàn thì rất khó tìm về tộc đàn, cuối cùng nó chỉ có thể chết ở trên đường di cư. Tôi nhìn nó cô đơn, càng bay càng xa, cuối cùng từ từ biến mất ở chân trời đen tối.
Cỏ khô bên bờ ruộng quét qua chân tôi, cổ chân lộ ra ngoài bị gió thổi lạnh cõng. Tôi ngồi xổm bên mép ruộng, trước khi bắt đầu làm việc thì xoa xoa mắt cá chân bị đau.
Đồi chân này đã từng lặn lội trên dòng nước đóng băng, ngâm rất lâu, dài đến mức xuất hiện nhiều vết nứt da, bản thân tôi cũng cảm thấy đáng sợ. Trên đó có rất nhiều vết sẹo và vết thương, vết sẹo mờ giữ lại, tôi cũng không thể nhớ rõ chúng được để lại khi nào. Lúc tôi trải qua rất nhiều nguy hiểm, rất nhiều lần tôi từng cho rằng chính mình không thể chống đỡ nổi, nhưng sự thật là mỗi lần tôi đều kiên trì chống đỡ, người muốn sống, thật sự có thể mạnh mẽ như thế sao? Ung dung Truyen Dich ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận