Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 128
Bình này chắc là trước kia được chủ nhà dùng để muối dưa, cũng có nắp gỗ, nhưng nắp hơi mốc, trên đó có đốm đen. Khiêng cái bình xuống giếng rửa sạch, cạo hết những vết mốc meo trên nắp, phơi ngoài nắng rồi đựng trà vào đó.
Từ hôm nay trở đi, mỗi sáng tôi đều đun một ấm trà lớn, thêm một chút muối, để nguội, nếu như ban ngày Khương Dương và Thanh Sơn khát nước, có thể bưng chén men đến chắt nước trà trong này ra uống. Khi ra ngoài, tôi sẽ chuẩn bị cho mỗi đứa một cái bình lớn, đổ đầy một bình trà và đeo chúng vào cổ.
Càng uống nhiều thì càng cần nhiều lá trà, vì thế mà lá trà cũng nhanh hết hơn, hoa kim ngân còn nhiều, nhưng so với trà kim ngân, hai đứa nhỏ càng thích trà xanh hơn. Tôi quyết định mùa xuân năm tới sẽ hái thật nhiều lá trà, rõ ràng chỗ lá hái năm nay là không đủ dùng.
Một ngày tôi chỉ uống lượng nước bằng một nửa Khương Dương, thậm chí còn không so sánh được, thật sự tôi cảm thấy hai đứa nó là hai con trâu nước, không chỉ uống nước, mùa hè dường như còn muốn ngâm mình trong nước. Thời gian tắm buổi chiều càng ngày càng dài ra.
Tôi lấy một đoạn ống da nối vào miệng giếng, mỗi chiều đi tắm, tôi để hai đứa ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ cạnh nhau, mặc độc một chiếc quần lót, tôi đứng ở đằng sau chúng xả nước.
Sau khi dội nước, hai đứa tự bôi xà phòng, tuân thủ nghiêm ngặt những øì tôi đã dạy trước đây, lau cổ trước, lau vai, bụng và đùi, đặc biệt là bàn chân và bàn tay cũng phải cọ hết các ke ngón, tiếp theo là hai đứa sẽ kì lưng cho nhau. Cuối cùng, mỗi đứa tự mình xoa xà phòng lên tóc rồi đợi tôi dội nước xả cho thật thoải mái.
Khi xách vòi nước đi tắm cho hai đứa, tôi luôn có cảm giác mình giống như một lão nông dân đang chuẩn bị đi tắm cho hai con bê, một lớn một nhỏ.
Xả sạch bọt xà phòng, tôi muốn dừng lại, Khương Dương và Thanh Sơn tiếc nuối nhìn ống nước vẫn còn chảy róc rách trong tay tôi, trong mắt hiện lên mong muốn được tiếp tục. Khương Dương vẫn còn ngây thơ nên khi muốn thì thằng bé ngay lập tức làm nũng với tôi, nó chỉ vào ống và vẫy đuôi về phía tôi, không ngừng kêu be be, thỉnh thoảng còn thêm vài từ mẹ, thằng bé sẽ chỉ gọi mẹ khi mà nó cảm thấy thực sự phấn khích.
Theo những gì Thanh Sơn nói, có lẽ đến tâm tháng tám thì Khương Dương có thể nói.
Thanh Sơn không thẳng thắn bày tỏ như Khương Dương, ngày thường cũng không dám làm nũng với tôi nên không nói, chỉ nhìn thẳng vào ống nước, rồi nhìn thẳng vào tôi.
Dưới cái nhìn tràn ngập mong chờ của hai đứa trẻ, tôi cảm thấy áy náy nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dùng vòi nước phun vào chúng. Thanh Sơn nhìn tôi chia ống nước về phía mình ngay lập tức tiếp tục vui vẻ đùa nghịch, hai tay đung đưa trong làn nước mát.
Không chỉ ở nhà, khi tôi dắt chúng ra ngoài, gặp mương nước, chúng phải tìm cách giam lên bằng được, hết lần này đến lần khác, mà mương gần đó có rất nhiều. Khương Dương không chịu đi đàng hoàng, muốn bước xuống mương, Thanh Sơn vốn ngoan ngoãn lễ phép dạo này cũng không chịu đi đứng cho đàng hoàng.
Lúc này, ngoài mương có nhiều vũng nước nhỏ do mưa tạo thành, bên trong là những chú nòng nọc đang vẫy đuôi, bên trong có rất nhiều những ổ trứng ếch còn chưa nở.
Vào đợt này, dù có mưa to thì cũng rất nhanh tạnh, ngày hôm sau đường đất về cơ bản sẽ khô ráo nên những bãi nước nhỏ bên đường thường sẽ khô rất nhanh. Tuy nhiên những sinh vật ở trong vũng nước thì vẫn còn đó, những con nòng nọc nhỏ chưa kịp lớn lên sẽ chết khô vì thiếu nước.
Đàn kiến bay thành đàn, ngửi thấy mùi tanh, tìm kiếm thức ăn ở bãi nước nhỏ khô cạn và di chuyển xác những con nòng nọc đó về tổ.
Khương Dương cùng Thanh Sơn sẽ không giam vào những bãi nước nhỏ này, hai người bọn chúng có thể ngồi xổm gần bãi nước nhỏ này cả ngày để nhìn đàn nòng nọc bơi lội tung tăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận