Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 175

Chương 175Chương 175
Tôi nhặt phía dưới tán cây không ít quả, thấy đã nhặt gần hết, Khương Dương đang mò táo tàu trong mương. Mà Thanh Sơn lại định rung cây, tôi liền kêu một tiếng ngăn cậu ấy lại. Tôi muốn đợi những quả táo tàu còn lại đỏ lên mới hái về làm táo tàu khô, mùa đông đun nước uống hoặc ăn trực tiếp cũng rất tốt, cũng có thể cho một ít vào hầm canh. Tôi nhớ mẹ tôi thường nấu canh sườn với táo đỏ cho tôi uống.
Chờ những quả này đỏ có lẽ chờ thêm mười ngày nữa. Không có nhiều trái cây vào mùa hè, nhưng vào mùa thu, thì thật là ăn được không ít trái cây. Qua một chút thời gian là có lê để ăn, cam cũng có thể ăn và có rất nhiều loại trái cây hoang dã như nho, hạt dẻ và kiwi trên núi. Hai năm qua tôi không có tâm tình ở lại trên núi chứ đừng nói là hái quả, nhưng năm nay, cùng Khương Dương và Thanh Sơn, đoán chừng là phải lên núi mấy lần.
Không chỉ có Khương Dương và Thanh Sơn, chính tôi cũng thực sự rất mong đợi.
Mười ngày sau khi hái táo tàu, trời nổi cơn giông lớn, nửa đêm sấm còn ầm ầm hơn mọi trận mưa trước. Tôi giật mình thức dậy thấy các cửa sổ kẽo kẹt phát ra tiếng.
Sau một đêm mưa lớn, sáng sớm trời đột ngột se lạnh. Khương Dương mặc quần áo chạy ra ngoài, tôi vào bếp đánh răng, chưa kịp lấy nước đã nghe thấy Khương Dương khóc.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi vội vàng đi vào phòng chính, thấy Khương Dương và Thanh Sơn đang ở đó, hai người đang nhìn cái lồng lớn nhốt cú mèo.
Con cú mèo nhỏ nuôi vài tháng đã chết, nằm bất động trong một góc lồng.
Khương Dương chào đời vẫn chưa tròn một năm, đây có lễ là lần đầu tiên thằng bé hiểu rõ ràng ý nghĩa của cái chết là như thế nào. Cái chết của con cú mèo đối với thằng bé mà nói không giống như cái chết của những con cá nhỏ hay những con chim, bởi vì thằng bé đã dành rất nhiều tình yêu thương cho con cú mèo này, cho con cú mèo ăn, dạy nó bay, trừ tôi và Thanh Sơn ra thì con cú mèo này, Khương Dương coi như là thành viên trong gia đình.
Nhưng bây giờ con cú mèo đã chết, tôi không biết tại sao nó lại chết, có thể là chết vì lạnh, cũng có thể là bị cái gì cắn chết, nhưng những thứ này cũng chả còn ý nghĩa.
Ở đây, không ai hiểu rõ hơn tôi, cái chết là không thể cứu vãn, dù đau đớn đến đâu cũng không còn cách nào. Bởi vì tôi hiểu, cho nên đặc biệt lo lắng cho Khương Dương và Thanh Sơn. Thanh Sơn còn tốt, chủ yếu là Khương Dương.
Từ buổi sáng sau khi phát hiện con cú mèo chết, Khương Dương ôm con cú cứng đơ ngồi trước cửa, không ăn sáng, cũng không tưới cho luống rau trong sân như thường lệ. Khi đi ngang qua, thấy thăng bé lén lau nước mắt.
Tôi để đồ trong tay sang một bên, đi tới chỗ Khương Dương ngồi xuống.
Thằng bé cúi thấp đầu, vuốt ve con cú mèo trong ngực, không nói gì.
Tôi xoa đầu thằng bé, tóc thằng bé đã dài, so với lúc trước hơi cứng một ít, không mềm như lúc hồi mới sinh.
"Mẹ..."
"Ừm?"
"Con cú mèo chết rồi." Thằng bé nức nở. Thằng bé hiếm khi khóc, cho nên chứng tỏ bây giờ thằng bé đang rất đau lòng.
Tôi an ủi thằng bé, nhưng cuối cùng tôi lại nói: "Mọi thứ đều sẽ chết, sau này mẹ sẽ chết, Thanh Sơn cũng vậy, con cũng vậy, con nên tập thành thói quen."
Khương Dương ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt bối rối, quang mắt đỏ hoe, đôi mắt xanh vàng ngân ngấn nước, trông rất đáng thương. Tôi đưa tay ôm lấy thằng bé, nói với thằng bé: "Hồi nhỏ mẹ nuôi một đôi thỏ, cha mẹ của mẹ mua về, là loại thỏ mắt đỏ, tai dài, lông trắng như tuyết, lúc đầu rất nhỏ. Mỗi ngày mẹ đều cho chúng ăn, dọn chuồng, rốt cuộc nuôi chúng lớn đến như vầy." Tôi so sánh chiều dài cánh tay của mình.
"Nhưng mà bọn chúng đã chết, vì ăn phải lá rau ướt nên bị tiêu chảy. Lúc đó, cha mẹ mẹ định vứt hai con thỏ chết đi nhưng me không chịu, khóc lăn lộn ra đất, còn đem thỏ chết vào thùng giấu trong phòng, đi học về thì cái hộp biến mất, mẹ của mẹ cầm lấy vứt nó đi, không biết vứt vào bãi rác nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận