Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 270

Chương 270Chương 270
Thanh Sơn và Khương Dương giúp tôi nhấc con sói cứng ngắc lên bên giếng rồi lại chạy vào trong hố rửa sạch. Tôi bưng thùng và chậu ra bắt đầu xử lý thịt sói.
Bởi vì sợ sau khi ra khỏi cửa bị đám sói theo dõi, ba người chúng tôi đều ở nhà. Vốn là bình thường việc lột da tôi đều ở bên ngoài suối nhỏ, nhưng lần này tôi ở lại trong sân, bơm nước trong giếng ra xử lý.
Nước trong giếng mùa hè là lạnh, mùa đông là ấm áp, nhiệt độ đương nhiên không thể so sánh với nước đun sôi, nhưng cũng rất thoải mái, nước bơm ra chảy vào trong chậu toát ra sương màu trắng.
Tôi thuần thục lột da xong, ngâm da sói đã lột vào trong nước đợi xử lý sau, thịt sói được cắt ra từng miếng rồi đặt lên. Ba con sói này không béo lắm nhưng cũng không thể nói là gầy, số thịt cộng lại vẫn có thể ăn được vài ngày.
Trưa hôm đó tôi làm thịt sói. Thịt sói so với thịt chó tanh hơn một chút, thịt cũng dai hơn, nấu không lâu thì nhai không nổi, đương nhiên đây là tôi, còn hàm răng sắc bén của Thanh Sơn cắn thịt sói vẫn rất nhẹ nhàng.
Thêm vào những gia vị như vỏ quế và gừng tươi, hương vị thịt sói cũng không tệ lắm, dù sao có đồ ăn đã là rất tốt rồi, tôi và Thanh Sơn cũng không kén chọn. Hơn nữa, thịt sói nhai rất lâu vẫn còn mùi vị đặc biệt, đặc biệt là gân rất dai, đặt ở trong miệng phải nhai lẹp chẹp hơn nửa tiếng.
Tôi lại nhìn thấy Khương Dương ngồi xổm trong góc nói chuyện với con mèo quýt kia, tôi không đi qua vì tôi vừa tới gần, con mèo quýt sẽ lập tức chạy đi. Không chỉ có tôi mà Thanh Sơn cũng không thể tới gần, con mèo còn cảnh giác với Thanh Sơn hơn tôi.
Tối hôm đó, bầy sói lại tới, con mèo quýt vẫn chạy một vòng trên nóc nhà phát ra tiếng kêu meo meo. Tiếng kêu của bay sói không to như hai ngày trước giống như không đi vào vào sân, ở bên ngoài tru một hồi rồi rời đi. Ngày hôm sau kiểm tra, quả nhiên tôi phát hiện cạm bẫy trong sân cũng không bị phá hư.
Nếu không phải nguyên liệu thiếu, tôi thế nào cũng phải bố trí rất nhiều cạm bẫy ngoài sân, ít nhất có thể giết chết một hai con.
Lần thăm dò ban đầu đã qua, tôi biết kế tiếp mới là thời điểm khó đối phó nhất.
Tuy rằng chúng tôi có thể ở nhà vài ngày không ra ngoài, nhưng cũng không có khả năng không ra khỏi cửa, chỉ cần chúng tôi ra ngoài thì khó tránh khỏi sẽ bị đám sói đó đuổi theo, bọn chúng vốn am hiểu nhất chính là bao vây tấn công.
"Lần này đi ra ngoài con phải theo sát bọn ta, không thể một mình chạy lung tung có biết không?" Khương Dương gật gật đầu nói với tôi: "Mẹ cũng phải cẩn thận đó"
Thanh Sơn đeo tấm lưới trên lưng, cầm gậy dài với dao đi tới nói với tôi: "Tôi sẽ đi theo cô nên không sao đâu."
Tôi siết chặt đai lưng nghĩ thầm hai tên nhóc này chưa từng thấy qua sự đời còn quan tâm đến tôi nữa. Mặc dù về kích thước và sức mạnh, tôi không thể so sánh với hai người họ, nhưng nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, ai phản ứng nhanh còn không chắc đâu.
Khương Dương nói tiếp: "Nếu gặp phải những con sói đó ngàn vạn lần đừng chắn ở trước mặt con, rất nguy hiểm đó!" Thằng bé vươn móng vuốt cho tôi xem: "Mẹ xem này trên móng vuốt của con có vảy, chúng nó cắn không được được, trên tay mẹ không có vảy." Thằng bé lại đá đá chân: "Chân của con lớn như vậy, có thể đá văng chúng nó ra."
Tôi nhặt con dao dưới chân thằng bé nhét vào trong móng vuốt nó: "Cầm lấy dao, đi theo phía sau mẹ."
Móng vuốt vừa dày vừa cùn của thằng bé còn muốn cào bị thương sói, cũng không sắc bén như móng vuốt của Thanh Sơn. Muốn bảo vệ mẹ, chờ đến khi trưởng thành rồi hãy nói.
Lúc này chúng tôi không đi hồ lau sậy bên kia bởi vì ở bên đó hơi xa, hôm nay chỉ chuẩn bị đi dạo xung quanh. Mấy ngày nay đều rất lạnh, tuyết còn chưa tan hết, chúng tôi đi một con đường khác, con đường này xuyên qua đám cây hoe biến dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận