Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 59
Hoa quýt trong sân của một gia đình nở rộ, thơm vô cùng. Tôi mang theo Khương Dương đi một vòng dưới gốc cây, nó ngồi xổm ở đó nhặt rất nhiều cánh hoa cam trắng rơi xuống, bỏ tất cả vào trong túi quần áo. Vào ban đêm, nó đặt tất cả hoa quýt dưới gối của mình và ngửi thấy mùi mơ hồ, tôi cũng đã có một giấc mơ.
Mơ thấy mùa thu đã đến, trên cây kết rất nhiều quýt, tôi hái một giỏ, kết quả hái xong quay đầu phát hiện, trên cây lại mọc ra rất nhiều quýt, thế nào cũng hái không hết, phát hiện có quýt ăn không hết, trong mộng của tôi đầu tiên là rất vui sướng, sau đó lại bắt đầu phát sầu. Nhiều quýt như vậy nếu không ăn xong để thối rữa thật đáng tiếc. Tôi nghĩ liền cảm thấy đau lòng
Sau đó, Khương Dương đột nhiên xuất hiện và nói với tôi: "Mẹ, đừng lo lắng, con có thể ăn tất cả. " Sau đó tôi nhìn thấy Khương Dương biến thành một con khủng long cổ dài, giống như một con khủng long ăn cỏ đã được nhìn thấy từ lâu trong một số cuốn sách ảnh. Cổ của nó ngửa lên há miệng ăn trọn vẹn cả cây quýt. Ăn cả cây đi rồi thì sau này chúng ta ăn cái gì đây?
Tôi từ trong mộng tỉnh lại nhìn sang bên cạnh, khủng long nhỏ ăn cỏ ôm đuôi của nó, vừa ngủ vừa cắn răng kêu răng rắc, không biết nó mơ thấy loại giấc mộng gì. Cây đào cổ thụ bên dòng suối cũng đang dần lớn lên, liếc mắt nhìn lại, tất cả đều là những quả nhỏ. Trong ao toát ra những chiếc lá sen xanh non như đĩa nhỏ, vịt hoang dã nằm dưới bụi cỏ bên ao, chui vào trong nước, một lát sau đột nhiên xuất hiện ở bên kia.
Tôi bắt đầu cố gắng đưa Khương Dương đi xa hơn một chút.
Trước khi sinh Khương Dương, tôi đã quyết định tìm thời gian đi xa hơn để thu thập một số vật dụng sinh hoạt. Mặc dù khi đó tôi không nghĩ rằng cuối cùng tôi sẽ chấp nhận thu nuôi một con quái vật nhỏ.
Khương Dương không giống như đứa trẻ nhân loại bình thường, nó lớn lên quá nhanh. Tôi cảm thấy có lẽ tôi sẽ sớm đưa nó đến thành phố xa hơn để tìm một số đồ dùng sinh hoạt trở lại, cũng đưa nó đi xem những nơi khác. Vậy từ giờ trở đi tôi sẽ phải chuẩn bị để Khương Dương thử tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Tôi dẫn nó đi chính là bờ sông cách thôn hơi xa một chút. Khi tôi một mình đi đến đó đã mất hơn một tiếng đồng hồ rồi. Giờ nếu mang theo Khương Dương thì có thể hơi chậm một chút. Bên kia bờ sông tôi mới đi qua hai lần, lần cuối cùng là mùa đông năm ngoái, tôi ở đó nhặt rất nhiều đá nhỏ dùng ná cao su.
Khương Dương phát hiện chúng tôi rời khỏi địa phương quen thuộc, có chút kỳ quái dừng bước, nó chỉ chỉ cánh đồng phía sau cùng mơ hồ lộ ra phòng ốc rách nát.
Tôi chỉ cho nó con đường sắp được bao phủ bởi cỏ dại trước mặt nó; "Hôm nay chúng ta sẽ đến đó."
Thằng bé hiểu chúng tôi sẽ đi đâu, nhưng nó không biết chúng tôi sẽ làm gì. Con người sẽ sợ những điều chưa biết, chọn thời điểm không rõ, cũng sẽ do dự, điều này là bình thường. Tôi đứng ở đó chờ Khương Dương một lát, nó do dự nhìn phía trước, lại nhìn phía sau.
Tôi không chờ nó nữa, trực tiếp đi thẳng về phía trước. Sau khi rời khỏi nó ba thước, tôi liếc mắt nhìn thì thấy Khương Dương chạy về phía tôi. Nó sợ rời bỏ tôi hơn là rời khỏi nơi quen thuộc.
Sau khi đi qua con đường này, chúng tôi đã đi bộ trên một con đường lớn, trước đây được trải nhựa đường, bây giờ một số nơi đã bị nứt toác. Tuy nhiên, con đường nhựa này sau mười năm mưa gió và các loại tai nạn, giữ lại tốt hơn so với đường bê tông. Mặc dù hai bên đường cỏ mọc rất nhiều nhưng ở giữa vẫn còn rất sạch sẽ.
Khương Dương chỉ là lúc đầu có chút chần chờ. Chờ đến khi chúng tôi bắt đầu đi về phía trước, trong mắt nó lại tràn đầy tò mò về nơi mới. Nó nhìn chằm chằm mặt đường nhựa màu đen dưới chân, nhìn chằm chằm cỏ xanh mới mọc ở hai bên đường cùng cỏ khô cỏ khô lưu lại từ mùa đông năm ngoái, còn nhìn chằm chằm một con rắn hoa đang chạy qua mặt đường phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận