Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 196
Bẻ hơn mười cành cây mọc đầy hạt dẻ về nhà, tôi tìm kìm hổ để bóc vỏ quả cầu gai bên ngoài. Những quả cầu gai hạt dẻ đã chín và bung ra kia dễ lột nhất, chỉ cần dùng lực nhẹ dọc theo vết bung để tách ra hai nửa, sau đó lấy hạt dẻ màu nâu sẫm bên trong ra.
Một quả cầu gai bình thường thì bên trong có hai ba viên hạt dẻ, thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ có một. Nếu chỉ có một, vậy chắc chắn là lớn lên tròn tròn phình phình, chiếm hết không gian sinh tồn của hai hạt dẻ khác trong cùng một quả cầu gai, vì thế hai viên còn lại dinh dưỡng không đủ, biến thành vỏ hơi mỏng, xẹp lép dán ở bên trong cầu gai.
Nếu là quả cầu gai không bung ra, thì ở giữa sẽ có một đường, theo đường kia cũng có thể lột cầu gai ra.
Thường ngày ăn trái cây gì, cần lột da gì đó, Khương Dương và Thanh Sơn luôn không linh hoạt bằng tôi, lúc này thì khác, chúng tôi thay đổi vị trí. Tôi lột hạt dẻ phải dùng kìm hổ, rất tốn sức, hai người bọn họ thì sao, trên móng vuốt đều là vảy cứng rắn, một chút cũng không sợ gai trên hạt dẻ, trực tiếp đưa tay ra là có thể lột.
"Nhìn nè!" Khương Dương triển lãm cho tôi tuyệt kỹ tay không lột cầu gai của thằng bé.
Thằng bé hoàn toàn không có kỹ xảo, hạt dẻ bên trong cầu gai viên đều bị thằng bé làm vỡ. Nhưng tôi vân khen thằng bé.
Hạt dẻ non mới hái từ trên cây xuống rất giòn, nhai nghe tiếng răng rắc, trong miệng còn có một vị ngọt dịu nhè nhẹ, tuy rằng không phải rất nhiều nước, nhưng lại có một loại vị đặc biệt thoải mái sảng khoái. Hạt dẻ bọc dưới lớp vỏ màu nâu còn phải lột bỏ một lớp da hơi mỏng màu trắng, mới có thể hiện ra hạt màu vàng nhạt bên trong.
Tôi và Khương Dương đều thích hạt dẻ non hơn một chút, nhưng Thanh Sơn thích hạt dẻ tương đối chín một chút. Những hạt dẻ đó đa số đều là tự mình rơi ra từ quả cầu gai đã mở miệng, lột xác, lớp da màu trắng bên trong kia đã biến thành màu nâu giống như xác ngoài, không dễ dàng lột ra như vậy. Thanh Sơn sợ phiền không muốn lột, cho nên cứ như vậy ăn nó với một lớp da bên trong có lông.
Lông lá trên lớp da nâu kia ăn rất cộm cuống họng, cậu ấy thật sự không có cảm giác gì ư? Tôi rất nghỉ ngờ.
Hạt dẻ sống đã ăn rất ngon, nhưng sau khi nấu chín hạt dẻ sẽ trở nên càng ngon hơn. Cho nên nếu một thứ ăn ngon thì làm thế nào đều ăn ngon.
Tôi lấy ra rất nhiều hạt dẻ chín từ cái sọt bị Khương Dương Thanh Sơn ăn hết một nửa, đổ nước vào cái vại tròn, thêm nước không quá hạt dẻ, xách về trên bệ bếp đặt cẩn thận. Khi tôi bắt đầu làm cơm chiều, đốt lửa dưới nồi lớn, hạt dẻ trong vại tròn bên cạnh cũng rất nhanh sẽ bị nấu chín. Lúc chúng tôi ăn cơm, vừa ăn cơm vừa có thể ngửi được mùi hạt dẻ nấu kia, bởi vì quá thơm ngay cả đống mì trong miệng đều có chút ăn không vô.
Cơm nước xong tắm xong, vừa vặn có thể nhấc vại tròn ra tới.
Hạt dẻ nấu quá chín có vị mềm mại, giống như là cảm giác của một loại bánh nào đó, vừa mềm vừa bột, thơm ngọt đầy miệng. Lớp vỏ màu nâu dán sát vào hạt dẻ, sau khi nấu chín thì dễ hơn lột nhiều. Lúc lột bỏ hoàn chỉnh lớp da tiếp theo, nhìn hạt dẻ hoàn chỉnh, sẽ có một loại cảm giác thành tựu.
Lúc hạt dẻ chín vàng óng ánh còn mang theo một chút hơi nóng thì đặc biệt ăn ngon, bởi vì sau khi nấu xong lại phơi khô thì có thể để thật lâu, tôi nấu nhiều một chút, kết quả không quá hai ngày, hạt dẻ đều còn chưa có lấy ra phơi cho nên chúng tôi cũng ăn hết rồi.
Hạt dẻ ăn nhiều, bụng sẽ không thoải mái, tôi có chút khó chịu, Khương Dương và Thanh Sơn đều không có việc gì, tiếp tục phình quai hàm nhai hạt đẻ, tôi cũng chỉ có thể nhìn bọn họ ăn.
Gần chỗ chúng tôi ở có rất nhiều cây hạt dẻ lâu năm, núi lớn phía sau thì không nói, ngay cả mấy ngọn núi nhỏ gần đó cũng khắp nơi đều là cây hạt đẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận