Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 42
Tôi quay đầu nhìn nó, nó lập tức kéo chiếc túi trước ngực mình ra cho tôi xem. Bên trong tất cả đều là dâu đất đỏ tươi.
Bình thường lúc tôi làm việc thì nó chạy ở xung quanh, ban nãy phát hiện dâu đất ngon, có lẽ là chạy đến lân cận tìm dâu đất. Tôi liếc những quả dâu đất kia một cái, ừ một tiếng, quay đầu tiếp tục tưới nước.
Nó lại dùng móng vuốt ngoắc tôi, miệng còn không ngừng kêu be be. Tôi nhìn nó một lúc, rửa đất trên tay mình trong thùng nước, rồi mới đưa tay nhặt một quả dâu đất trong túi của nó. Nó nhìn thấy động tác của tôi lập tức trở nên hào hứng, tôi tưởng rằng nó muốn tôi đút, cho nên đưa dâu đất đến bên miệng nó.
Thế nhưng quái vật nhỏ không chịu há miệng, còn phồng mặt lắc đầu, kéo túi đưa đến trước mặt tôi. Tôi có chút hiểu được ý của nó, thu tay lại cho dâu đất vào miệng mình. Quái vật nhỏ thấy tôi đã ăn, mới thật sự vui vẻ, kêu be be như vừa hiến vật quý, điệu bộ đưa tất cả dâu đất trong túi cho tôi.
Tôi trầm mặc một chút, sờ sờ mái tóc mềm mại trên đầu nó: "Mày ăn đi."
"Be be -" Nó bất động nhìn tôi, một cái móng vuốt nắm miệng túi, một cái móng vuốt lấy dâu đất bên trong, sau đó học dáng vẻ trước đó của tôi đưa đến bên miệng tôi.
Thật ra móng vuốt của quái vật nhỏ không quá thích hợp hái dâu đất, không ít dâu đất đã bị nó cầm nát, hình dáng dán trên móng vuốt có chút hỏng. Nhưng nhìn đôi mắt to màu xanh lục của nó, tôi vẫn cúi đầu ăn hết những quả dâu đất có vẻ ngoài không đẹp trên móng vuốt nó, những quả còn lại trong túi thì tôi không chịu ăn, nhưng tôi bảo quái vật nhỏ ăn nó cũng không ăn, mang theo nửa túi dâu đất lại lạch cạch lạch cạch chạy đi.
Chờ tôi trồng xong ớt, cũng tưới nước cho khoai lang đã trồng lúc trước xong, mang theo đồ trở về, quái vật nhỏ lại mang một túi đựng đầy dâu đất đi đến bên cạnh tôi, một đường đi một đường bày túi của nó ra cho tôi.
Chờ về đến nhà, nó ghé vào cái ghế nhỏ lấy hết dâu đất ở trong túi ra, rồi đẩy cái ghế nhỏ đến trước mặt tôi. Tôi đang nhóm lửa trước bếp, nhìn thấy quái vật nhỏ kéo đuôi đẩy cái ghế tới, có chút không biết nên nói cái gì.
Hình như bởi vì lúc nãy tôi nhặt hết dâu đất màu đỏ trong túi của nó ra ăn, bây giờ nó cảm thấy tôi rất thích ăn thứ này, một đường đều muốn cho tôi ăn, chính mình một quả cũng không đụng.
"Mày ăn đi, tao không ăn." Tôi nói với nó một lần nữa, nhưng quái vật nhỏ ghé vào ghế vẫy đuôi, ý là không có cái để mình ăn.
Tôi lấy hai cái bát ở trong bếp ra, một cái là tô đựng canh bình thường tôi ăn cơm, một cái là bát lớn làm bằng nhôm, bát nhôm lớn là bát quái vật nhỏ dùng để ăn cơm. Tôi chia đống dâu đất trên ghế thành hai nửa, một bát để một nửa, rồi nhét cái bát nhôm lớn của quái vật nhỏ vào trong lòng nó, bát của mình để sang một bên.
"Mỗi người một nửa."
Quái vật nhỏ ôm bát của mình chạy đến ngồi lên một cái ghế khác, nhìn chằm chằm tôi ăn dâu đất, mới đung đưa hai cái móng vuốt chân bắt đầu ăn dâu đất trong bát của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận