Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 110

Chương 110Chương 110
Tôi lại đi qua cầu đá hướng chân núi bên kia: "Củi chúng ta đốt cũng chặt ở bên này, qua vài ngày nữa củi không đủ, chúng ta phải tới đốn củi."
Thanh Sơn hưng phấn vẫy đuôi làm cho tôi cảm thấy mình vừa nói dẫn cậu ấy lên núi chơi chứ không phải dẫn cậu ấy đến làm việc
Tôi không đi lên núi, rẽ đi một vòng theo ruộng hoang bên này, chuẩn bị dẫn Thanh Sơn đi xem thôn này một lần cho cậu ấy quen thuộc. Cánh đồng bên này không ai quan tâm cho nên cỏ dại rất tươi tốt, có một mảnh đất rất lớn cỏ dại mọc qua đầu gối, gió thổi qua cuồn cuộn như bọt sóng xanh biếc.
Trước kia lúc đi học, hình như là học qua một bài thơ hình dung cỏ đại gọi là "mênh mông". Tôi vẫn không hiểu tại sao có thể miêu tả như vậy cho đến khi tôi đến đây nhìn thấy cánh đồng cỏ dại này.
Khi đó tôi lẻ loi một mình sau khi đi vào thôn xóm yên tĩnh này, như cô hồn dã quỷ đi khắp nơi, nghi thần nghi quỷ kiểm tra nơi này có nguy hiểm øì hay không. Sau đó tôi nhìn thấy đám cỏ dại này, từ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là 'mênh mông'.
Phản ứng đầu tiên của con người có đôi khi rất khó hiểu.
Bài thơ đó tên gì tôi không nhớ. Tôi luôn như vậy, đột nhiên nghĩ ra một điều gì đó, sau đó không thể nhớ được chuyện tiếp theo, cảm giác như đang xem một câu chuyện không có hồi kết.
Hôm nay nắng cũng rất gắt, mặc áo ngắn tay cũng cảm thấy rất nóng, côn trùng bay trong bãi cỏ hơi nhiều, đàn ong cũng bận rộn, gần đó có một mảnh hoa dại màu vàng tỏa ra mùi thơm kỳ lạ.
Trong bụi cỏ bên cạnh rãnh nước phát ra tiếng ếch kêu vang dội, từ ruộng hoang bên này đến hồ nước bên kia thôn, tiếng ếch kêu không ngừng. Đến bên hồ, tiếng ếch càng lúc càng lớn.
Lá sen trong hồ nước nhỏ nhô lên rất cao, lá cây biến thành màu xanh đậm tầng tầng chồng lên nhau tựa vào một chỗ, những chiếc lá mới non xanh non, giống như màu mắt của Khương Dương, vừa xòe ra đã trải trên mặt nước, bọt nước trong suốt ở phía trên.
Trong bụi rong rêu lớn bên cạnh hồ toát ra mấy bọt bong bóng, điều này chứng tỏ phía dưới có cá, nếu không chính là tôm hùm, tôi hơi muốn ăn tôm hùm.
Chúng tôi đi tới làm kinh động một con chim nhỏ trong bụi cây bên hồ, trên lưng nó có một vệt màu lam sáng vô cùng xinh đẹp.
Đi bộ cả thôn một lần thì chúng tôi trở về nghỉ ngơi. Đầu tiên tôi dùng nước giếng mát để rửa sạch cái nóng khi đi ngoài đường, giam dép lê giá rẻ ẩm ướt loẹt xoẹt loẹt xoẹt đi vào trong phòng. Trong nhà cũ rất mát mẻ, đặc biệt là khi đi vào gian chính, bởi vì cửa sau cũng thông gió, gió lùa là mát me nhất.
Mùa hè năm ngoái tôi đã thích ở lại đây.
Năm nay, cái giường trúc đã hỏng, có lẽ tôi nên thử tự mình đi chặt trúc làm một cái mới. Việc này chờ thời tiết nóng hơn rồi nói sau.
Ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, tôi tìm liềm trong phòng dụng cụ, múc nước đi bên cạnh phòng bếp mài liềm. Ngày mai phải đi thu hoạch lúa mì, lưỡi hái nhất định phải mài kỹ trước.
Tôi mài mấy cái, ngoại trừ tôi và Thanh Sơn, tôi cũng chuẩn bị một cái cho Khương Dương. Nhưng tôi không định bảo Khương Dương đi cắt lúa mì, tôi đoán là thằng bé sẽ không biết, cho nên dặn thằng bé cam liềm cũng chỉ hy vọng nó cầm đồ trong tay thì lần sau đừng thấy rắn lớn rồi tay không đi bắt.
Nó có thể không hữu ích, tôi cũng nhận ra điều đó, nhưng dù sao phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh mà.
Tiếng sắt mài vào đá chói tai, tôi ngồi ở dưới bóng cây mài liềm, Khương Dương cùng Thanh Sơn cũng ở bên cạnh nhìn. Trước kia tôi chỉ có một cái đuôi nhỏ, hiện tại lại có thêm một cái nữa.
Nước trong dội qua đá mài dao, cuốn trôi chất cặn rỉ sét dính trên đó. Ri sắt trên dao chảy xuống, trên tay tôi đều là mùi rỉ sét. Dòng nước màu vàng sam chảy về rãnh nhỏ.
Tôi mài liềm xong thì dùng dây sắt quấn lưỡi liem mấy vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận