Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 215
Đột nhiên, trong bóng tối vang tới âm thanh của Khương Dương: "Con không muốn."
Tôi quay lại phía sau xem xét, không biết Khương Dương đã tỉnh từ lúc nào, thằng bé đang ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi, đôi mắt lập lòe tỏa sáng trong đêm tối. Khương Dương đi từ bên ghế sô pha tới, chen đầu vào khoảng trống giữa tôi và Thanh Sơn, một tay nắm lấy cánh tay của tôi, một tay nắm lấy cánh tay của Thanh Sơn, lần nữa nhấn mạnh khẳng định với tôi rằng: "Con không muốn chung sống với rất nhiều người, suy nghĩ của con giống với Thanh Sơn."
Tôi vuốt vuốt tóc thằng bé: "Không phải con vẫn mong muốn được chào hỏi với người khác đấy à?"
Khương Dương đáp lại: "Bởi vì con chưa từng gặp được quá nhiều người nên con chỉ tò mò thôi ạ. Nếu như mẹ không thích, con sẽ không nói chuyện với họ nữa."
"Được ở chung với hai người là tốt lắm rồi, con không cần người khác." Khương Dương tựa mặt vào trên đùi tôi.
Tảng đá lớn trong lòng tôi tạm thời được buông xuống, tôi vỗ vỗ thằng bé: "Mẹ biết rồi, con mau đi ngủ tiếp đi."
Khương Dương lại lạch bạch chuồn về, ngồi phịch lên chiếc ghế sô pha trải ga giường. Tôi dựa vào ghế sô pha, nhìn mặt trăng đang chui ra từ sau những đám mây đen, ngẩn ngơ nghĩ ngợi. Thanh Sơn ở bên cạnh cũng ngửa đầu lên nhìn mặt trăng, ngẩn người cùng với tôi.
Khương Dương và Thanh Sơn thật sự không muốn có thêm bạn bè sao? Đây là vấn đề đến tận bây giờ tôi vẫn luôn nghĩ ngợi. Thậm chí có nhiều lần tôi đã nằm mơ, mơ thấy một ngày nào đó Khương Dương sẽ bỏ tôi đi mất, thằng bé nói nó muốn đi tới những nơi khác ngắm nhìn, muốn gặp được nhiều con người hơn nữa. Tôi sợ hãi giấc mơ sẽ trở thành sự thật, sợ hãi tới khi Khương Dương trưởng thành, sợ hãi thằng bé rời bỏ tôi, sợ hãi thằng bé sẽ chết ở một nơi mà tôi không thể nhìn thấy.
Ngày thứ tám sống trong thành phố Hán Dương, chúng tôi trông thấy một thi thể. Đây là thi thể của người phụ nữ điên chúng tôi gặp được vào mấy hôm đầu tới đây. Cuối cùng cô ấy cũng đã chấm dứt cuộc đời phiêu bạt của bản thân mình.
Ngày thứ mười, chúng tôi tìm được đủ đồ vật để rời khỏi thành phố Hán Dương trở về nhà. Ngày hôm đó, chúng tôi không gặp lại bất cứ ai khác. Đồ cần mang về có quá nhiều, đạp xe ba bánh vô cùng phí sức. Trong một ngày mùa thu gió lộng, tôi đạp đạp mãi toát đây cả người mồ hôi.
Phía trước là một đoạn sườn núi, đồ đạc trong thùng xe quá nhiều quá nặng, tôi không thể đạp nó đi lên. Tôi ra sức đạp không ngừng, thế mà vẫn mãi chỉ cọt kẹt ngay tại chỗ, dưới chân vừa ngừng đạp thì xe lập tức trượt về phía sau. Thanh Sơn thấy thế, vội vàng nhảy xuống khỏi chiếc xe của mình, chạy đến phía sau đẩy xe cho tôi, đỡ lấy thùng xe nặng nề cao ngất bị chằng dây thật chặt, ra sức đẩy về phía trước. Tôi cảm giác hầu như mình không cần phải đạp xe, ngẩn ngơ được Thanh Sơn đẩy cả xe cả người lên trên sườn núi.
Chiếc xe của Thanh Sơn trượt khỏi con dốc, cậu ấy lại chạy tới đạp xe của mình lên trên sườn núi. Khương Dương không cần người khác giúp đỡ, tự mình đạp xe lên trên con dốc, sau đó nói với tôi: "Mẹ, lần sau con sẽ đẩy giúp mẹ."
"Được."
Chúng tôi phí sức đạp xe trên con đường dài dằng dặc. Gặp phải ổ gà, ba chúng tôi đồng loạt nâng xe qua, gặp được sườn núi, Thanh Sơn và Khương Dương sẽ đẩy xe hộ tôi. Thời điểm xe đi xuống dốc là thời điểm thoải mái nhất, dưới chân không cần đạp, bánh xe tự mình trượt xuống rất nhanh, làn gió vù vù thổi qua hai gò má, trái tim giống như cũng đột nhiên buông lơi.
Khương Dương thích nhất đoạn đường xuống dốc này, thằng bé buông tay để cho xe tự trượt xuống, tiếng cười vô cùng vang dội.
Khi tôi đi trên con đường này, tôi đã không nhịn được mà suy ngẫm, cuộc đời của tôi cũng giống như con đường tôi đi, nhiều đoạn ổ gà, nhiều sườn núi. Nhưng mỗi khi tôi không thể vượt qua được, Khương Dương và Thanh Sơn sẽ dẫn lối cho tôi đi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận