Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 99
"Mau ăn đi."Tôi nói.
Bỗng nhiên cậu ấy lại nhìn tôi, sau đó vươn móng vuốt lấy một miếng thịt chó nhét vào trong miệng.
Cậu ay nhai thật lâu, sau đó nói với tôi: "Ngon thật, lần đầu tiên tôi được ăn món ngon như vậy, bọn họ đều sẽ ăn đồ nướng nhưng không cho tôi ăn."
Thiếu niên vảy đen cười với tôi, cậu ấy cười rộ lên trông rất đẹp, ngay cả ánh mắt cũng đang cười, nhưng là vừa cười lại vừa chảy ra nước mắt.
Vừa rồi tôi xử lý vết thương cho thì cậu ấy cũng chưa từng khóc, lúc này ăn thịt chó nấu chín lại khóc. Cậu ấy cũng không lau, để cho nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, móng vuốt giữ chặt miếng thịt nóng hổi cắn từng miếng nhỏ, vừa ăn còn thỉnh thoảng cười với tôi, sau đó nói một câu ăn ngon.
Thịt chó này không có ngon như vậy, thịt không còn tươi, còn có mùi tanh, nướng cũng không phải rất ngon, có loại vị chát hun khói. Nhưng thiếu niên vảy đen cười vui vẻ như vậy, lại ăn một cách trân trọng như thế - lúc trước cậu ay ăn sống thịt chó đều cắn xé từng miếng từng miếng, so với người càng giống dã thú hơn. Nhưng bây giờ cậu ấy cũng không dùng đũa mà dùng móng vuốt cầm lấy ăn. Có lẽ cậu ấy chưa từng dùng đũa.
Canh cũng nóng, sau khi để nguội một chút, tôi chỉ uống một bát, còn lại toàn bộ cho thiếu niên vảy đen. Cậu ấy nóng lè lưỡi, nước mắt lại rơi ào ào vào trong chậu canh. Tôi cảm thấy đứa nhỏ này khóc rất buồn cười, nhìn biểu cảm của cậu ấy hoàn toàn không cảm giác được cậu ấy đang khóc, còn cười rất vui vẻ, nhưng giọt nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Cậu ấy uống xong canh, ôm móng vuốt của mình hít hít mũi nói: "Ăn ngon thật." Sau đó tôi nhìn thấy cái đuôi vảy đen vẫn không có động tĩnh của cậu ấy bắt đầu nhẹ nhàng lay động ở phía sau.
Tôi cũng không biết bữa ăn này cậu ấy nói bao nhiêu câu thật ngon, nói thật ra là hơi ồn. Nhưng tôi cũng không nói gì, dù sao trẻ con ôn ào một chút cũng rất bình thường, nói không chừng sau khi Khương Dương biết nói thì còn ồn ào hơn cậu ấy, bây giờ tôi phải bắt đầu tập làm quen rồi.
Tôi lại hái cho Khương Dương rất nhiều hoa mộc lan, bụng thằng bé ăn đến nỗi tròn trịa, thậm chí lúc nấc cụt đều ra mùi hoa.
Ba người đều ăn no rồi, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi. Thiếu niên vảy đen ngủ ở gian phòng ngoài cùng bên phải, tôi trải ga giường ở bên trái tấm phản gỗ, nằm lên thì vừa khéo đối diện với cậu ấy.
"Nếu bây giờ cậu không muốn ngủ thì chú ý xung quanh một chút, có chuyện gì thì đánh thức tôi." Thiếu niên vảy đen gật đầu, khóe môi cong cong: "Tôi sẽ chú ý cẩn thận!"
Có cậu ấy ở đây, tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút, nếu không tôi sẽ không thể ngủ yên một mình. Khương Dương nằm trong lòng tôi, tôi ôm nó rồi dần thiếp đi, cuối cùng cũng ngủ một giấc ngon lành.
Sau khi chúng tôi ở lại đây hai ngày, quả nhiên thiếu niên vảy đen có thể đứng lên đi lại. Nhưng tôi thấy lúc cậu ấy đi sẽ làm rách miệng vết thương thì cự tuyệt đề nghị lập tức rời đi, tiếp tục ở chỗ này nghỉ ngơi ba ngày.
Vết thương của thiếu niên vảy đen quả nhiên lành rất nhanh, nhanh đến mức khiến tôi cảm thấy đáng đáng sợ, chỉ cần không giết chết, vết thương nặng sẽ rất nhanh khôi phục lại. Nếu như bọn họ căm thù nhân loại thì chắc chắn sẽ biến thành vũ khí giết người.
Nhưng nếu như bọn họ đều chân thành thiện lương như vậy, có năng lực như vậy cũng coi như là đền bù.
Năm ngày sau, cuối cùng chúng tôi quyết định rời đi. Trước tiên trở lại con phố mà Khương Dương mất tích, đạp xe ba bánh phía sau cửa hàng sửa chữa xe đạp đi ra, sau đó đi giấu ở cửa hàng tạp hóa trong hẻm nhỏ, chuyển đồ đạc ra đặt ở trong thùng xe ba bánh.
Đồ ở bên trong cửa hàng tạp hóa chưa có người động vào, phía sau còn có nhà kho hàng nhỏ chỉ riêng muối với bột ngọt đã có hơn mười thùng. Tôi không ngại muối nhiều, một bao cũng không để lại, tất cả đều chuyển vào trong thùng xe. Nhưng như vậy phần lớn không gian trong thùng xe đều bị muối chiếm hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận