Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 109
Thanh Sơn hâm mộ nhìn thoáng qua hạt của chúng tôi, sau đó bắt đầu cẩn thận từng li từng tí lấy hạt trong sơn trà ra rồi ăn.
Đến cuối bởi vì tôi vất vả lột vỏ lại ăn ít nhất.
"Be be" Khương Dương ngồi xổm ở đó bỗng nhiên đứng lên, ghé vào trên đùi cầm lấy tay tôi, sau đó đặt một hạt sơn trà lên tay tôi. Hạt này cực kỳ lớn, không dẹt mà tròn vo cực kỳ đẹp mắt.
Khi còn bé tôi ăn sơn trà đã thích sưu tập hạt sơn trà, còn đặc biệt thích loại hạt sơn trà tròn vo này. Điều này thì Khương Dương giống tôi, trong tay thằng bé còn cầm hai cái hạt tròn vo, nhưng không đẹp bằng cái trong tay tôi.
Tôi biết thằng bé muốn tặng tôi cái đẹp nhất. Cho nên tôi nhịn không được cười xoa đầu Khương Dương hôn một cái. Sau đó không lâu sau, ống tay áo bên phải đã bị người kéo.
Tôi quay đầu nhìn Thanh Sơn, trong tay cậu ấy cũng cầm một hạt quả sơn trà tròn vo, dùng hai móng vuốt nắm nhẹ nhàng bỏ vào trong tay tôi. Nhìn hai hạt sơn trà tròn vo trong tay, tôi im lặng một lúc vẫn đưa tay xoa đầu Thanh Sơn.
Sơn trà trong giỏ ăn hết một nửa, còn một nửa tôi quyết định ngày mai ăn. Tôi lấy ra hai cái bình trong suốt cho Khương Dương cùng Thanh Sơn mỗi người một cái, để cho bọn họ bỏ hạt sơn trà vào. Hai người bọn họ đều rất nghiêm túc giống như nhận được nhiệm vụ øì đó, rửa sạch hạt sơn trà rồi bỏ vào trong bình thuộc về mình.
Đống của tôi chia đều hai nửa, cho bọn họ mỗi người một nửa, bản thân tôi chỉ cần hai viên tròn trịa kia.
Khương Dương ôm bình của thằng bé vào phòng đặt ở bên cạnh gối đầu. Điều này không tốt lắm nhưng tôi không nói gì, tiện tay bỏ hai hạt của mình vào dưới gối đè xuống. Bình của Thanh Sơn được cậu ấy giấu dưới gầm giường, tôi cũng không nói gì.
Trên cây sơn trà kia còn có rất nhiều sơn trà chưa chín, nhưng sau đó sẽ vàng ửng rất nhanh, dường như mỗi ngày đều có thể hái được sơn trà mới. Nếu như ăn không hết tôi chuẩn bị làm thành đồ hộp đặt ở trong hầm dự trữ có thể để mấy tháng. Nhưng có hai người bọn họ ở đây thì chắc cũng không để lâu như vậy.
Cách làm đồ hộp là do chị Trương dạy cho tôi, sau khi dì Lý mất thì tôi có quen biết thêm người mới là chị ấy, sau này chị ấy nói muốn đi tìm người nên đã tách ra với tôi, chúng tôi chỉ ở chung mấy tháng, nhưng chị ấy cũng dạy tôi không ít thứ. Như là cách làm đồ hộp vô cùng đơn giản, sau tận thế tất cả mọi người đều phải học tập làm cách thế nào để bảo quản thức ăn lâu hơn, tôi đương nhiên cũng vậy.
Năm ngoái sơn trà không có bao nhiêu, phần lớn đều bị thối hết nhưng năm nay có thể làm đồ hộp. Nói thật lúc tôi ở một mình rất khó có động lực làm chút gì đó mới mẻ, tôi luôn cảm thấy chuyện này cứ tiếp diễn và mình cứ sống như vậy, không bị ép đến tuyệt cảnh cũng không muốn thay đổi. Bây giờ bên người nhiều người bỗng nhiên không giống với lúc trước, tôi sẽ chủ động nghĩ làm ra những thứ mới mẻ.
Buổi chiều tôi dẫn Khương Dương và Thanh Sơn đến chỗ cầu đá ngắm cây đào già. Quả đào bắt đầu đỏ nhưng lúc này vẫn chua, muốn ăn còn phải chờ.
Đứng ở cầu đá bên kia đường nhìn vào núi, có một gốc cây rất cao đó là một thân cây dẻ đang nở hoa, từng nụ hoa màu vàng nhạt thành chùm ở trên cành. Chờ đến mùa thu có thể đi nhặt hạt dẻ, hạt dẻ bất kể là ăn sống hay nấu chín hoặc phơi khô ăn đều rất ngon.
Tôi chỉ vào con đường mòn giống như ruột dê giấu trong đống cỏ dại nói với Thanh Sơn: "Đợi mùa thu trên núi sẽ mọc rất nhiều quả hồng dại và dâu tây dại, hạt dẻ cũng rất nhiều, đến lúc đó chúng ta sẽ đi hái."
Tôi nhìn biểu cảm của Thanh Sơn, cậu ấy nghe tôi nói như thế, giống như nhịn không được mà muốn nhảy lên núi ngay bây giờ.
"Còn phải đợi rất lâu." Tôi cười nói với cậu ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận