Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 137

Chương 137Chương 137
Không ngờ, Thanh Sơn nhìn tôi và đột nhiên mỉm cười, sau đó cậu ấy vui vẻ chuyển tôi cùng với chiếc ghế đẩu đến chỗ rất gần với quả đào to và đỏ đó. Tôi sửng sốt, vội vàng nắm lấy cành cây, vui vẻ cúi đầu nhìn cậu ấy, trong lòng cũng rất vui, Thanh Sơn có thể vui vẻ là tốt rồi.
Nhưng mà...
"Về sau còn phải chờ tôi đi xuống, không thể trực tiếp di chuyển như thế. "
"Ồ, tôi hiểu rồi." Cậu ấy thành thật đồng ý.
Những quả đào hái về được rửa trực tiếp dưới lạch nước, quả đào giòn, cắn vào phát ra tiếng răng rắc, ba chúng tôi vừa đi vừa cắn đào.
"Rắc, rắc, rắc!."
Tiếng răng rắc đó chính là tiếng Thanh Sơn nhai hạt đào. Tôi quay đầu nhìn Thanh Sơn, vừa định nói gì đó, lại nghe thấy một tiếng răng rắc, lần này là của Khương Dương.
Tôi ngừng nói và tiếp tục ăn quả đào. Dù sao thì trong ba chúng tôi, tôi là người duy nhất không thể nhai hạt đào.
Về đến nhà cũng không có việc gì làm, tôi nhặt những hạt đào đã ăn nãy giờ, chọn vài hạt đào tròn trĩnh, rửa sạch cho vào chậu, cạo sạch thịt bên trong và tạo thành một cái giỏ nhỏ. Cái này là để trang trí, khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã từng thấy những chiếc giỏ hạt đào thế này, ông nội làm cho tôi, ông nói thứ này có thể trừ tà.
Tôi làm ra hai cái giỏ nhỏ theo trí nhớ của mình và đưa chúng cho Khương Dương và Thanh Sơn mỗi người một cái, hai đứa hào hứng nhìn. Sau này, mỗi khi ăn đào, chúng sẽ không bao giờ cắn hạt đào nữa mà đều để dành ở đó vì muốn tôi làm những chiếc giỏ nhỏ cho chúng.
Đến trưa, mưa tạm ngừng.
Tôi đang ngồi dưới mái hiên mài hạt đào, Thanh Sơn ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi tôi: "Trời trong xanh, sẽ tạnh mưa chứ?"
Tôi bỏ những hạt đào đã mài sạch vào trong nước, rửa sạch, nhìn ngọn núi lớn trước nhà, rồi chỉ vào ngọn núi đó nói với cậu ấy: "Núi đội mù thì có mưa, núi thắt eo thì không mưa." Ý của câu này là nói, nếu đỉnh núi có mây mù bao phủ thì tức là trời sẽ mưa, nếu sườn núi có mây mù bao phủ tức là trời sẽ không mưa.
Thanh Sơn thở dài, tựa đầu vào gối nhìn dãy đỉnh núi đối diện đang bị mây mù bao phủ.
Khương Dương đang ngồi xổm bên chậu nước nghịch hạt đào cũng âm thầm thở dài.
Tôi không nói gì bởi vì tôi biết tại sao hai đứa lại buồn bã đến vậy. Sau khi đi tắm sông hôm đó, cả hai luôn muốn đi tiếp, nhưng tiếc là lúc đó trời mưa, tôi nói rằng chỉ khi nào nắng và nóng mới đưa chúng ra đó.
Hai đứa ngày nào cũng mong trời hửng nắng để lại được ra sông tắm.
Tôi thấy Thanh Sơn thực sự chán nản, nên chỉ vào sân nói với cậu ấy: "Đi thông nước đi." Trận mưa vừa rồi rất lớn, nước mưa rơi xuống đất không kịp chảy ra ngoài, mương nhỏ đầy đến mức chảy tràn ra ngoài.
Thanh Sơn, người được giao nhiệm vụ đang rất kinh ngạc, đột ngột đứng dậy, lấy một cái cuốc trong nhà, làm việc chăm chỉ để dọn dẹp cái mương nhỏ trong sân. Mấy ngày nay trời mưa không ngớt, sân trở nên rất lầy lội, đặc biệt là con con đường thường xuyên đi lại, mỗi lần đi qua đều giam phải bùn. Tôi thì không sao, nhưng Khương Dương và Thanh Sơn không đi giày, bùn dính trên chân rất khó chịu, phải xuống giếng rửa chân, khi về lại dính đầy bùn.
Tôi nhìn Thanh Sơn đang dọn sân, thấy cậu ấy lại dính bùn, liền nghĩ xem nên lấy gạch đá ở đâu đó về nhà lát đường, chỗ thường xuyên đi lại hay không.
Khi Thanh Sơn đào con mương trong sân lớn hơn một chút quay trở lại dưới mái hiên thì trời bắt đầu đổ mưa.
"Được rồi." Tôi đưa cái rổ lõi đào mà tôi làm cho Thanh Sơn.
Hai người bọn chúng mấy ngày nay ngày nào cũng tích được rất nhiều hạt đào, sau đó còn sốt sang yêu cầu tôi làm những chiếc giỏ nhỏ và thuyền, lần nào tôi cũng đồng ý, mỗi ngày làm hai cái, mỗi người một cái. Không phải hai đứa chưa từng tự mình thử làm, nhưng đáng tiếc, cả hai đều không thể làm tốt, đồ làm ra chẳng thể dùng, vừa xấu vừa lộn xôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận