Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 170
Trước tiên cần phải đợi hạt thóc mọc thành mạ, sau đó mới nhổ mạ cấy vào trong ruộng.
Khi chúng tôi lên núi, chúng tôi tìm thấy một cây tiêu.
Lúc đầu chính Khương Dương là người phát hiện ra nó đầu tiên, thấy những cục nhỏ tròn tròn có mùi lạ nên đã hái vài quả cho vào miệng nhai, sau đó thằng bé chạy đến, vẻ mặt thê lương nói với tôi rằng miệng bị tê cứng. Tôi đi theo xem thử, mới biết đó là một cây tiêu.
Tôi cũng quên mất đã bao nhiêu năm không được nếm mùi vị của hạt tiêu, lập tức, tôi dùng đao bổ củi chặt nhiều cành bỏ vào một cái sọt lớn chuẩn bị mang về nhà, hái xuống phơi nắng cho khô.
"Trước đây tôi cũng từng thấy qua loại cây này." Thanh Sơn thấy tôi rất vui mừng, trên mặt có chút phiền muộn: "Lần sau tôi sẽ chặt hai cây đem về. "
Tôi ném cành cây xuống, hỏi Thanh Sơn: "Cậu thấy cây đó ở đâu?"
Thanh Sơn chỉ chỗ sâu trong sườn núi: "Ngay Ở chỗ đó."
Tôi nhìn một lượt rồi hỏi cậu ấy: "Không phải tôi đã nói không được vào chỗ sâu như vậy sao?"
Thanh Sơn yên lặng rút tay về. Khương Dương liếc Thanh Sơn, rồi nhìn tôi, đột nhiên kéo tay tôi, ghé vào tai tôi thì thâm: "Mẹ đừng dọa anh ấy, anh ay không sợ đâu."
Tôi hất đầu Khương Dương, thằng bé này mỗi một ngày đều thay đổi, gần đây còn biết nói đùa, có lúc Thanh Sơn tức giận không nhịn được đánh nhau với thằng bé, hai người bọn họ gần đây cũng thay đổi một chút, càng ngày càng thân thiết với nhau, càng giống như là anh em, bọn họ thường xuyên cãi nhau ầm Ỉ. Loại cãi nhau ầm ï này cũng chỉ là đùa thôi, nhìn ra được hai anh em này đối xử với nhau khá tốt, không lo lắng việc bọn họ sống chung.
Nhưng tôi dần dần phát hiện ra, tính tình của Thanh Sơn thực ra không tốt như trước đây tôi nghĩ, có đôi khi cậu ấy thực sự tức giận, nhưng lại không biết tại sao, cậu ấy chưa bao giờ nổi giận trước mặt tôi, tôi nói cái gì cậu ấy đều nghe, còn vô cùng cố gắng đối xử tốt với tôi, điều này khác với thái độ khi đối mặt với Khương Dương.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại vài lần, cũng không dám chắc, Thanh Sơn có thể giống như Khương Dương coi tôi như mẹ của mình hay không, cho nên cậu ấy có chút sợ tôi, nên cư xử rất tốt. Khi tôi đang nghĩ về điều này, lại thấy Thanh Sơn đang nhìn trộm sắc mặt của tôi.
Rõ ràng, khoảng thời gian trước chúng tôi thân thiết với nhau tự nhiên hơn rất nhiều, nhưng hình như từ khi vảy trên lưng Thanh Sơn rụng xuống, cậu ấy lại có điểm gì đó không đúng lắm, hình như còn sợ tôi nổi giận hơn trước đó. Trước đây không cảm thấy điều đó, nhưng bây giờ phát hiện, tôi không thể tìm thấy lý do để xoa dịu, bởi vì nhiều lý do, loại chuyện cởi mở nói chuyện với mọi người, quả thật là không làm được, cho nên lúc này tôi chỉ có thể giữ im lặng.
Nếu không thì nói như nào, trẻ con không dễ nuôi dạy. Trẻ nít thì có chỗ khó của trẻ nít, trẻ lớn thì cũng có chuyện khó của trẻ lớn.
Những thứ rắc rối này thỉnh thoảng nghĩ đến có chút nhức đầu, càng nhiều lúc tôi bận rộn, có nhiều việc lặt vặt phải làm, ớt, đậu, ngô, khoai cũng phải nhanh chóng xử lý. Làm cỏ, xới đất, bón phân cũng phải chú ý. Mấy ngày không mưa thì phải lo hạn mà tưới cho nhanh, mưa liên tục thì phải đào rãnh thoát nước để ngăn nước tích tụ trong ruộng.
Mỗi ngày, tôi phải kiểm tra tiến độ của cây con cho dù chúng có lớn thêm vài centimet, tôi cũng phải trồng chúng càng sớm càng tốt, nếu không tôi sợ sẽ không kịp thu hoạch.
Tạm thời đã xong việc ngoài đồng, còn có việc bận bịu trong nhà, dù sao nhà cũng quá cũ rồi, nhà tôi ở là một ngôi nhà ngói cũ, dù nhà vẫn còn ổn, ngói trên mái nhà bị vỡ một chút, có một số nơi trong hành lang bị rò ri nước khi trời mưa, ngay cả phòng tôi cũng vô nước.
Liên tiếp có hai trận mưa xối xả, tường nhà đều ướt sũng, mấy cái chậu trong phòng chính cũng nhỏ giọt nước tích tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận