Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 174

Chương 174Chương 174
Tôi đang nhóm lửa chuẩn bị nấu nướng thì tiện tay ném mấy quả trứng cút đó vào bếp.
Sau khi ăn xong, gạt bỏ tàn lửa, trứng cút đã chín, tôi cho vào bát đưa cho Thanh Sơn, nhưng cậu ấy không chịu ăn, nói cho tôi ăn, sau đó mang theo Khương Dương chạy ra ngoài, đoán chừng là dạy con con cú mèo học bay.
Cuối cùng tôi là người ăn những quả trứng cút chín đó, một số quả bị nứt vỏ, sau khi bóc vỏ ra thì có vết cháy trên vỏ. Trứng cút nấu chín có một ít khói, nhưng tôi thích hương vị này.
Vào buổi chiều, Khương Dương và Thanh Sơn trở lại với con cú mèo, Thanh Sơn đi đặt con cú mèo trở lại lồng, Khương Dương liền chạy đến chỗ tôi cười hì hì.
Tôi hỏi thằng bé: "Con cười cái gì, đã làm chuyện xấu gì?"
Khương Dương lắc đầu thật mạnh: "Không phải chuyện xấu!"
Tôi lại hỏi thằng bé: "Tìm được thứ gì tốt sao?"
Khương Dương mỉm cười đưa tay từ phía sau ra, có hai quả táo tàu lớn màu xanh nằm trong móng vuốt.
Trong thôn này, trước cửa một căn nhà cổ, cạnh rừng trúc chỉ có một cây táo tàu, hiển nhiên là hái từ trên cây đó. Tôi nhặt một quả táo tàu từ bàn tay đang dang ra của thang bé, tiện tay chà xát nó cắn một miếng. Thật ngọt, táo tàu khi còn xanh đã rất ngọt rồi.
Tôi ăn táo tàu rồi ném lõi ra sân, nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của Khương Dương, tôi nói: "Được, chiều chúng ta đi hái táo tàu." Cho dù thẳng bé không nói ra, tôi cũng có thể hiểu được ý của thằng bé, đây là năng lực của người làm mẹ.
Nghe tôi nói, Khương Dương mừng rỡ, ôm eo tôi hạnh phúc, cẩn thận đưa quả táo tàu còn lại cho tôi, sau đó chạy ra ngoài.
Hai người bọn họ đều đặc biệt thích cùng nhau ra ngoài nhặt đồ, dù là hái rau quả hay tìm kiếm thứ gì đó, mỗi ngày liền đi xung quanh, thấy cái gì chín thì sẵn sàng hái, sau đó quay lại làm nũng với tôi, chờ tôi đồng ý, liền vui vẻ chuẩn bị.
Tôi nói buổi chiều đi hái táo tàu, buổi chiều khẳng định là đến chạng vạng tối. Vào lúc này buổi trưa trời vẫn còn nóng, có thể không đi ra ngoài liền không đi ra ngoài, bởi vì trời rất nóng.
Hái táo tàu cùng với hái những quả khác không giống nhau, cây táo tàu là thân thẳng, không có cành to chia nhánh, treo lên giam lên không được nên tôi chuẩn bị một chiếc móc dài, có thể móc trực tiếp quả táo tàu trên cành. Táo tàu cũng không hơn gì các loại trái cây khác, rơi khỏi cành cũng không sao, cũng không bị gãy, nhất là phía dưới cây táo tàu có cỏ bao phủ nên có rơi cũng không bị gãy.
Trước hết chúng tôi san cỏ xanh để rắn khỏi nhảy ra. Có rất nhiều rắn vào mùa hè, trong khoảng thời gian này tôi không biết mình đã gặp rắn bao nhiêu lần.
Tôi đứng dưới gốc cây táo tàu, vươn chiếc móc trong tay lên trên, nhắm vào những cành nặng trĩu và chặt đứt cả cành nhỏ đó. Năm sáu quả táo tàu xanh cạnh nhau, bị tôi đánh rơi xuống bụi cỏ dưới gốc cây, Khương Dương vội vàng nhặt bỏ vào trong giỏ.
Hành động của tôi không dừng lại, lại thêm hai quả táo tàu nữa ngã xuống, động tác của Khương Dương quá nhanh khiến tôi không kịp nhắc nhở, thế là hai quả táo tàu liền đập thẳng vào đầu thằng bé, đập vào đầu kêu lên một tiếng.
Thằng bé nhặt quả táo tàu bỏ bỏ vào giỏ rồi vội vã rời khỏi gốc cây vì sợ sẽ bị táo tàu rơi trúng đầu một lần nữa.
Thanh Sơn thấy tôi hái quả táo tàu quá phiền phức, bèn tiến lên ôm thân cây lắc lắc một hồi, nhất thời một cơn mưa táo tàu đổ xuống, mấy cành táo tàu quá nhiều cũng bị rụng cuống, tròn vo rơi xuống đầy đất, một số lăn quá xa lăn thẳng xuống con mương gần đó.
Ngày xưa con mương này dùng để rửa rau, nước suối trong vắt từ trong núi chảy ra, gần mương đặt hai phiến đá cho người giẫm lên. Những quả táo tàu lăn xuống mương, tất cả đều nổi trên mặt nước.
Tôi đặt chiếc móc xuống đất, nhặt táo tàu dưới gốc cây bỏ vào cái giỏ. Tôi dùng móc câu cũng không nhanh bằng Thanh Sơn, cho nên là để Thanh Sơn làm. Chỉ cần để Thanh Sơn cẩn thận một chút, chớ đem cái cây này đánh gãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận