Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 278

Chuong 278Chuong 278
Lúc này thằng bé khẳng định cũng là nhìn thấy con mèo quýt kia.
"Cầm đi đi." Tôi cho thằng bé mấy cái sủi cảo thịt heo cải trắng, Khương Dương bưng lấy bát con hí ha hí hửng đi ra ngoài.
Lúc tôi cầm bát đũa đi phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy Khương Dương ngồi xổm ở trong góc đống củi đen thùi lùi, đang nhỏ giọng nói chuyện. Con mèo quýt kia không biết làm sao, mỗi lần đều xuất hiện bên cạnh đống củi đó.
Trời đã tối hẳn, đêm mùa đông càng tối hơn đêm mùa hè, ngoại trừ chút ánh sáng tỏa ra từ nhà chính, bên ngoài cái gì cũng không nhìn rõ. Tôi mang một cái thùng sắt đốt đồ ra, bỏ củi vào bên trong, trực tiếp chia một ít lửa từ đống lửa trong nhà chính thả vào trong, đặt thùng sắt ở trong sân.
"Các cậu tới giúp tôi cùng nhau chặt đứt chỗ cây trúc này." Tôi lấy cây trúc hôm nay đã chặt ra, để Khương Dương Thanh Sơn và tôi cùng nhau chặt bọn nó thành từng đoạn.
"Chúng ta sẽ đốt cây trúc sao?"
"Đúng."
"Tại sao ạ?"
"Bởi vì bình thường chúng ta ăn tết đều sẽ nổ pháo, nhưng bây giờ chúng ta không có pháo, cho nên sẽ đốt cây trúc." Cây trúc cháy lên sẽ phát ra tiếng nổ vang lốp bop, tôi nghĩ ban đầu sở đĩ pháo* gọi cái tên này, có lẽ là bắt nguồn từ đây.
* Theo nghĩa Hán Việt, pháo là bạo trúc.
"Tại sao phải nổ pháo?"
"Bởi vì.." Tôi nghĩ nghĩ, dùng lời lẽ bọn họ có thể nghe hiểu để giải thích: "Nổ pháo có thể đuổi động vật ăn thịt người đi."
Khương Dương bừng tỉnh: "Có thể đuổi đàn sói!"
".. Gần như thế."
Tôi bỏ từng đoạn trúc mảnh vào trong thùng lửa, chẳng bao lâu sau đã phát ra tiếng nổ vang lốp ba lốp bốp, tiếng lửa to đốt trúc vốn dĩ đã lớn, hơn nữa còn ở trong thùng lửa, nổ đến vách thùng cũng vang ầm ầm, động tĩnh này thì càng ghê gớm hơn rồi, tôi cảm giác cả bầu trời đêm đều vang dội âm thanh này, thậm chí còn có một chút tiếng vọng.
Khương Dương có chút bị kinh ngạc đến ngây người, trong tiếng vang của pháo trúc oa một tiếng: "Thật là lợi hại! Vang quá."
Thanh Sơn chợt giơ móng vuốt phủ lên che tai của mình, nghiêng đầu nói với tôi: "Nếu như lần sau lại có đàn sói, chúng ta có thể đốt cây trúc dọa bọn chúng chạy đi."
Ừnm, kỳ thật tôi cũng nghĩ như thế.
Ba người chúng tôi đứng ở cổng, nhìn trúc đốt trong sân, đốt một hồi lâu. Con mèo quýt vốn dĩ ngồi trên đống củi, từ lúc bắt đầu sớm đã bị động tĩnh này dọa chạy mất. Khoảnh khắc trúc đốt hết rồi lắng xuống, tôi cảm giác đất trời bỗng nhiên yên tĩnh.
Trong thùng lửa còn có một ít đốm lửa nhỏ chưa tắt, tôi múc chút nước tới tưới vào trong thùng lửa, thùng lửa phát ra xì xì một tiếng vang nhỏ, khói trắng cuồn cuộn, tung bay trong bầu trời đêm.
"Lạnh quá, trở về phòng thôi." Tôi xoa xoa bàn tay lạnh buốt, rụt đầu thúc giục.
"Mẹ ơi, ăn tết còn phải làm gì nữa?"
"Còn phải dán câu đối."
"Vậy chúng ta tới dán câu đối!" Khương Dương nói xong lại hỏi câu: "Câu đối là cái gì?"
"Câu đối chính là chữ viết bằng bút lông trên giấy đỏ, dán ở hai bên cưa lớn và trên đầu cửa."
"Vậy chữ này có tác dụng 8gi? Cũng có thể đuổi sói sao?"
"Không thể, chính là nhìn náo nhiệt."
Khương Dương lại hỏi tôi không ít vấn đề liên quan tới ăn tết, cuối cùng tổng kết nói: "Con biết rồi, ăn tết quan trọng nhất chính là phải náo nhiệt, bất luận làm cái gì đều phải náo nhiệt."
Lời này nghe vào hình như không sai. Nhưng, ăn tết của chúng tôi bây giờ không giống với ăn tết của ngày xưa, hiện tại tôi và bọn họ cùng nhau ăn tết, không phải là muốn náo nhiệt, tôi là muốn cầu nguyện năm sau chúng tôi cũng có thể bình an, cùng nhau đi qua năm kế tiếp.
Người quả thực cần một số ngày đặc biệt, dùng để gửi gắm niệm tưởng trong lòng, như vậy có thể thu được sức mạnh của tâm hồn yên bình.
Vừa ăn tết xong, dường như mùa đông cũng đã đi qua. Những năm qua tôi đều cảm thấy mùa đông dài đằng đẵng, không dứt đối mặt với nóc phòng tối tăm và bầu trời mây đen giăng kín bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận