Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 184

Chương 184Chương 184
Hoa sen ở nơi này đã héo rụng rất nhiều nhưng còn lại không hề ít, tôi thấy một bông đã lộ ra một chút đài sen, tính toán thời gian, một chút nữa là tôi có thể hái đài sen. Tiếc là bên này không có thuyền, bằng không tôi đã chèo thuyền ra giữa hồ để hái, có lẽ hái được rất nhiều đài sen. Không có thuyền, vậy chỉ có thể đi dọc theo mép đường bên trái này một vòng để hái. Bông sen ở bên phải cách bờ quá xa, đằng kia đều là đám cỏ lau nên nếu muốn đến hái đài sen thì phải chui qua đám lau sậy rồi xuống nước hái.
Tôi liếc mắt nhìn Khương Dương và Thanh Sơn đang vươn cổ nhìn về phía hoa sen đằng kia, tôi cảm thấy hai người bọn họ có thể sẽ rất tự nguyện xuống nước.
Chúng tôi chỉ ngắm nhìn hồ sen từ xa chứ không đến gần để ngắm.
Đi qua hồ sen là gần đến thị trấn, nhà cửa hai bên cũng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, có ngôi nhà có một cái sân rộng và hai bên trồng rất nhiều rau, cách đó vài mét là một căn nhà đơn. Tôi chỉ nhìn qua qua, khi nào chuẩn bị về thì cẩn thận tìm xem bên trong có gì ăn không.
Những cột điện cao đứng ở ven đường vẫn được dựng lên nhưng dây cáp đã buông thõng xuống, chim đã xây tổ trên cột điện, những cành cây khô hợp thành một chiếc tổ, nhìn qua còn rất lớn. Phía trước có một tiệm tạp hóa, đồ đạc bên trong đó đã không còn gì từ lâu, ngay cả giá để hàng cũng không còn, bên cạnh vách tường vỡ nát có một tủ lạnh kéo, bên trong tủ lạnh màu trắng nhét một cái xác, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này đã nhét nó vào.
Con đường này đã bắt đầu thuộc về thị trấn, người trên trấn nhỏ này không nhiều lắm, địa bàn cũng nhỏ, nhà ở không có nhiều, trong đó nhiều nhất chỉ có ba bốn con đường, đi một vòng mười mấy phút là hết rồi.
Tôi đã đến đây một vài lần, tìm tòi được một ít đồ mang về nhưng bây giờ lại không thể tìm được cái gì có thể dùng nữa. Ngôi nhà bên trái đường đi kia đều có dấu vết bị đốt, có lẽ vào rất nhiều năm về trước, khi mọi người phát điên nên đốt cháy nó. Lúc ấy tang thi khắp nơi, thiên tai cũng có thể ập đến bất cứ lúc nào, người không phát điên thì không bình thường, có người đốt nhà, có người giết người, còn có rất nhiều người tự sát.
Nhưng có thể trong cơn bão tuyết năm ấy, những người ẩn náu ở nơi này quá lạnh nên tháo dỡ những thứ có thể đốt trong căn nhà để sưởi ấm, vô tình khiến ngôi nhà cháy rụi.
Sau khi tôi đi qua một nơi nào đó và nhìn vào những dấu vết để lại, tôi sẽ nghĩ rằng những dấu vết đó đã ở lại đây bằng cách nào nhỉ?
Có người rời đi sẽ để lại dấu vết, có người rời đi rồi, một chút dấu vết họ cũng sẽ không để lại. Tôi thích cái sau, bởi vì nó sạch sẽ.
Bên trong thị trấn đã bị bỏ hoang từ lâu, giữa hai ngôi nhà sụp đổ đã mọc ra hai cái cây cao, chúng mọc lên từ các khe hở khác nhau, thậm chí mọc ra từ trên đầu những tảng đá lớn, chúng còn tươi tốt hơn lần trước tôi tới thăm. Có lẽ một vài năm nữa, thị trấn này sẽ biến mất thôi, xung quanh đều bị bao phủ bởi cây cối. Khi chúng tôi đi qua con phố rộng nhất này thì thấy hai con tang thi loạng choạng bước đến.
Dọc đường đi có rất nhiều tang thi, chúng nó đều ngã xuống ven đường, trên người mọc đầy cỏ dại. Nhưng hai con tang thi này chưa ngã xuống mà trên vai đã mọc lên cỏ non màu xanh, một bên xanh non còn bên kia hung ác khô héo đứng bên cạnh.
Thanh Sơn dùng một cây gậy dài đẩy bọn chúng sang một bên để giải quyết và xiên chết, sau đó giơ cây gậy dài ấy đi về phía trước, nhìn thẳng vào tang thi.
Trên đường không có đồ gì, chúng tôi đi dạo trên trấn một vòng và chuẩn bị trở về, thế nhưng Thanh Sơn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, sau đó nói với tôi: "Có thứ gì đó đang đến đây."
"Thứ gì?" Tôi vội hỏi.
Cậu ấy nói: "Người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận