Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 143
Bởi vì lúc còn nhỏ nghe cha mẹ dọa rất nhiều, tôi vuốt tóc Khương Dương thản nhiên nói: "Răng sẽ nhô ra khỏi miệng."
Tôi dừng một chút, quay đầu nhìn Thanh Sơn, phát hiện cậu trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, đưa tay SO SỜ răng.
Tôi chỉ có thể nói: "Chuyện vừa rồi là nói dối, không ném lên mái nhà hay gầm giường cũng chẳng sao."
Thanh Sơn thoải mái, nhưng Khương Dương ngẩng đầu lên và nhìn tôi một cách nghi ngờ.
Tôi ủi hai đứa, đi tắm rồi đi ngủ. Nhưng nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Khương Dương bên cạnh không đúng lắm, cả người nóng bừng, giống như phát sốt.
Tôi ngay lập tức đứng dậy và chạm vào trán thằng bé. Chán Khương Dương rất nóng, cả người cũng vậy, ngay cả vảy bình thường lạnh lễo cũng nóng lên. Tôi khẽ gọi tên thằng bé, Khương Dương ậm ừ hai tiếng mà không mở mắt.
Sao lại đột nhiên phát sốt? Bây giờ không có thuốc, tôi phải làm sao? Nói chung, trẻ em mắc bệnh rất nguy hiểm, không chữa tốt sẽ chết, tôi cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể Khương Dương tỏa ra, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo lắng. Tôi chỉ có thể tự an ủi mình rằng Khương Dương khác với những đứa trẻ bình thường, thằng bé nhất định có thể tự khỏi.
Khương Dương toàn thân toát mồ hôi, tôi đứng dậy thắp đèn đi lấy nước bên ngoài, khi trở về cầm nước muốn lau người cho Khương Dương. Thanh Sơn cũng tỉnh lại, đi vào phòng của chúng tôi, nhìn thấy tình trạng của Khương Dương, cũng không hoảng sợ, cậu ấy bình tĩnh nói với tôi: "Tôi cũng bị ốm, sẽ nhanh chóng tự khỏi."
Tôi đặt đèn trên bàn bên cạnh, lau tay và mặt cho Khương Dương. Nghe Thanh Sơn nói, tôi nhớ tới cậu ấy nói lúc ăn cơm rằng thay răng sẽ thấy không thoải mái, tôi còn tưởng rằng cậu ấy ám chỉ chuyện mất răng, thì ra là muốn nói đến chuyện này sao.
Thanh Sơn cũng giống như Khương Dương, cậu ấy chắc chắn từng trải qua chuyện tương tự nên mới nói như vậy. Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng tôi vẫn hỏi cậu ấy: "Lúc cậu thay răng lần trước, cậu cũng bị sốt à?"
Thanh Sơn gật đầu,"Quạt mát một chút, một ngày là hết."
Cần phải quạt sao? Tôi nhìn căn phòng này một lượt, vẫn là căn phòng hẹp mà tôi chọn lúc đầu, cửa sổ tuy mở nhưng vẫn rất nóng, trước khi đi ngủ, tôi không ngừng quạt cho Khương Dương bằng chiếc quạt đuôi mèo. Nghĩ nghĩ, tôi sai Thanh Sơn dời giường trúc, chúng tôi chuyển ra sân.
Thanh Sơn đặt chiếc giường tre bên cạnh giếng, tôi ôm Khương Dương bước ra khỏi cửa, bước ra ngoài và ngồi trên chiếc giường tre.
Vừa bước ra ngoài, tôi cảm thấy bên ngoài rất mát mẻ, tốt hơn nhiều so với cái nóng oi ả bên trong. Bên ngoài không tối, thậm chí còn sáng hơn bên trong. Tôi ngồi trên chiếc giường tre với Khương Dương, cả người thằng bé nóng ran, Thanh Sơn ngồi xuống bên cạnh chúng tôi với chiếc quạt đuôi mèo và quạt cho chúng tôi.
Trong bụi cỏ có tiếng côn trùng kêu, muỗi cũng nhiều, nhưng tôi không thèm để ý, chỉ nhìn Khương Dương, một lúc sau lại sờ đầu thằng bé, không biết có phải vì quá lo lắng nên nhìn phải ảo ảnh hay không, tôi cảm thấy thằng bé đã đỡ hơn.
"Bốp" Tôi giơ tay ra và thấy một con muỗi hút máu đã bị đập chết.
"Thanh Sơn, đi lấy nước cỏ xanh từ trong ngăn tủ ra, lấy hai nắm lá ngải cứu khô nữa."
Thanh Sơn chạy đi, lát sau liền quay lại, lấy lá ngải cứu xông muỗi như tôi đã nói. Tôi ôm Khương Dương bằng một tay, tay kia lau tay chân bằng nước cỏ đuổi muỗi, đồng thời cũng lau nước cỏ cho Khương Dương. Tôi lau bụng, đùi, cổ và những vùng không có vảy của thẳng bé.
Thằng bé nhắm chặt mắt nhưng ngửi thấy mùi khói đốt của lá ngải cứu và mùi nước đuổi muỗi nên yếu ớt vùi mặt vào vòng tay tôi. Tôi ôm thằng bé và vỗ nhẹ vào lưng nó, Khương Dương nhanh chóng thả lỏng và vòng tay qua một bên hông của tôi.
Thanh Sơn ngồi lại và tiếp tục quạt cho chúng tôi, tôi lấy chiếc quạt từ tay cậu ấy và bảo cậu ấy thoa nước cỏ để đuổi muỗi.
Chúng tôi yên lặng ngồi trong sân, một lúc sau tình trạng của Khương Dương mới ổn định, tôi ôm thằng bé nằm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận