Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 212
Khương Dương nghe nói tôi muốn xây dựng chiếc lều cho mảnh đất trồng rau kia của mình, lập tức phấn khởi đem tất cả màng giấy tìm được chuyển về phía chiếc xe ba bánh. Chúng tôi còn tìm được rất nhiều sách bài tập, bút chì, tẩy và các loại văn phòng phẩm trong nhà kho một cửa hàng nhỏ nằm bên cạnh trường học. Tôi đã lấy không ít món đồ ở đó, đặt chúng vào trong thùng xe. Mùa đông là thời gian vừa hay không có việc gì làm, tôi có thể dạy cho hai người họ cách viết chữ.
Trên đường đi, chúng tôi ngang qua thư viện của thành phố, tôi lại vào bên trong lắc lư một vòng. Trên giá sách trống không, ngược lại mặt đất lại có rất nhiều vết tích của những đống lửa. Mùa đông năm đó dài dằng dặc mà lạnh lẽo như vậy, những người còn sống sót trong thành phố đều đã chọn cách đốt sách để sưởi ấm. Không chỉ có sách, họ còn đốt cháy tất những gì có thể đốt được. Tôi đã từng nhìn thấy một ông cụ, có lẽ là một vị thầy giáo già ngồi ở bên cạnh đống lửa ôm lấy một đứa trẻ bị lạnh cóng, vừa đốt sách vừa khóc vì không nỡ, chẳng khác gì đang tự đốt cháy sinh mệnh của chính mình.
Tôi là một kẻ nông cạn thông thường, thời đi học tôi không thích đọc sách, tốt nghiệp rồi thì cũng tiện tay ném sách đi. Năm đó trong trận tuyết rơi dày đặc lạnh lẽo gần như sắp chết, tôi cũng đã đốt sách không hề do dự, thế nên tôi không thể cảm nhận được sự khổ sở đau đớn của ông cụ kia. Nhưng hôm nay, khi tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy giá sách trên thư viện trống rỗng và dấu vết còn lại của những đống lửa, đột nhiên trái tim tôi cảm nhận được sự đau xót và nỗi buồn không thể nói nên lời.
Khương Dương chưa từng nhìn thấy quá nhiều sự vật hiện tượng, thằng bé không biết tàu hỏa, không biết tàu điện ngầm, không biết máy bay có thể bay trên bầu trời, không biết thuyền có thể bơi trong biển, không biết vũ trụ là như thế nào, không biết cảnh tượng ở bên ngoài trái đất kia. Thằng bé chưa bao giờ nhìn thấy một đám trẻ con cao ngang mình kết bạn đi vào trong trường học, chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ học tập trong lớp học, chưa từng thấy đủ thể loại phim truyền hình phát sóng trên TV hoặc xem qua điện thoại... Thằng bé không biết quá nhiều món đồ đạc mà nếu như không thể tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe qua lời miêu tả tùy ý của tôi, thì có lẽ những món đồ đó không thể nào thành hình thành dạng trong trí tưởng tượng của thằng bé cho được.
Khi nền văn minh bị biến mất, tôi mới hiểu ra, thời đại trước đây tôi sinh sống phồn hoa và tốt đẹp đến nhường nào, những gì tôi trông thấy được là những thứ mà thế hệ trước của tôi chưa từng được nhìn thấy. Nhưng thời đại đẹp de như ngôi sao băng vụt qua trong chớp mắt, muốn đuổi theo cũng không thể đuổi được, từ sau thế hệ của tôi, cũng không biết phải trải qua bao lâu bao lâu nữa, thời đại kia mới có thể lần nữa tái hiện.
Khương Dương và Thanh Sơn không thể nào hiểu được nỗi lòng của tôi, Khương Dương đứng trong thư viện trống trải, phát hiện ra tiếng nói của mình bị không gian vọng lại rất vang dội, nét mặt không khỏi lộ ra sự ngạc nhiên. Thằng bé ghé người nằm bò trên hai cánh cửa sổ thủy tỉnh khổng lồ còn sót lại, hỏi tôi rằng chúng tôi có thể mang theo khối thủy tỉnh dày như thế này trở về hay không.
"Khung thủy tỉnh sẽ bị vỡ trên đường đi mất."
Nét mặt Khương Dương lộ ra nỗi tiếc nuối.
"Thanh Sơn đâu rồi?"
"Ở bên này." Thanh Sơn đứng dậy từ dưới quầy, giơ lên một cuốn sách đầy bụi bặm, nói với tôi: "Tôi tìm được cuốn sách này."
Đó là một cuốn sách ảnh, ngoài bìa là cố cung ngói vàng tường đỏ. Tôi nhận lấy sách mở ra xem, bên trong có cảnh đêm Thượng Hải khi nhìn từ trên xuống, có Hồ Ngũ Hoa ở Cửu Trại Câu, có mây mù ở Lư Sơn, có thổ lâu ở Phúc Kiến, có con ngõ cũ ở thành phố Bắc Kinh, có núi tuyết ở Tây Tạng, có một đôi nam nữ mới cưới hạnh phúc mỉm cười giữa đám đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận