Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 104
Tôi lau nước trên mặt, ấn đuôi của Thanh Sơn xuống đất và dùng sức chà chà chà, nước bẩn lần lượt chảy ra. Cuối cùng, toàn bộ được gột rửa sạch sẽ, vảy đen của Thanh Sơn bắt đầu sáng lên.
Công sức tắm sạch Thanh Sơn thì tôi có thể tắm sạch cho mười Khương Dương.
Chờ Thanh Sơn cũng tắm sạch sẽ thay quần áo mới ngồi vào bên cạnh Khương Dương, mặt trời đã bắt đầu xuống núi.
Tôi ném bàn chải trong tay xuống ngồi trên ghế nhỏ thở một hơi, sau đó cởi quần áo tự mình giặt.
Hai đứa ở phía sau tư thế giống nhau y như đúc, nhìn chằm chằm lưng của tôi. Tôi ngồi đối diện giếng nước lau ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm một mảnh rêu xanh bên cạnh giếng nước, cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng không bao lâu sau lại thả lỏng, một đứa nhỏ còn phải cần tôi tắm giúp thì có gì phải để ý.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tôi mặc một chiếc áo phông và quần dài rộng rãi, thắt ống quần để thu dọn đồ đạc. Ba người dùng quá nhiều nước để tắm, khu vực quanh giếng ẩm ướt, bên cạnh có một cái rãnh nhỏ nhưng nước không kịp thoát đã tràn ngập cỏ cây xung quanh.
"Thanh Sơn." Tôi gọi một tiếng. Cậu ấy lập tức đứng lên. Tôi đưa cho cậu ấy cái cuốc: "Đào cái rãnh nhỏ này lớn một chút."
"Được." Cậu ấy nhận lay cuốc bắt đầu đào, tôi đi vào phòng bếp cầm chút đồ, vừa quay đầu đi ra phát hiện Thanh Sơn đào rãnh nước rất sâu, sâu đến mức có thể đẩy Khương Dương ngã xuống.
Cuối cùng đất đào ra lại lấp trở về, dưới sự chỉ đạo của tôi thì Thanh Sơn thoáng đào rộng rãnh nước, móng vuốt lại dính một ít bùn.
"Lại đây rửa chân." Lúc tôi nắm ống da rửa chân cho Thanh Sơn, Khương Dương cũng chạy tới, tôi cũng dội cho thằng bé. Hai người này hình như đều rất thích nước, đặc biệt là thời tiết nóng như này, ngay cả tôi cũng thích mát mẻ.
Ba chúng tôi đứng bên giếng rửa chân rất lâu, rửa đến nỗi da cũng nhăn lại.
Trong khoảng thời gian mặt trời xuống núi còn nóng hơn lúc giữa trưa. Tất cả các loại côn trùng và chim chóc có vẻ rất yên tĩnh vào buổi trưa cũng khàn giọng kêu lên.
Khi trời chưa tối, tôi bắt đầu nấu ăn. Pha bột làm bánh, nấu khoai lang, hầm một con gà tre.
Khương Dương chỉ có thể ăn bánh và khoai lang, tôi và Thanh Sơn cái gì cũng có thể ăn. Lúc tới Thanh Sơn nói với tôi, lúc cậu ấy đi theo đám người kia, thường xuyên ăn cỏ, thỉnh thoảng mới có dư chút thịt để ăn, cho nên tôi cũng có thể cho cậu ấy ăn cỏ. Một người ăn thịt mỗi ngày lại ăn cỏ, cũng khó trách gầy thành như vậy. Về phần đề nghị kia của cậu ấy, tôi không để ở trong lòng. Tuy rằng không có cách nào ăn cơm ăn thịt, nhưng là chung quanh động vật rất nhiều, chỉ cần chịu bắt tay vào làm thì không chết đói. Một mình tôi cũng có thể bắt được không ít động vật, Thanh Sơn nói dựa vào tình huống giết chó biến dị của cậu ấy, hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm lớn gì ở đây.
Tôi mang Thanh Sơn trở về thực ra có tư tâm rất lớn, cậu ấy rất lợi hại hơn nữa rất đơn thuần, tôi ý thức được một mình mình không có cách nào nuôi dưỡng Khương Dương lớn lên nên mới lựa chọn mang cậu ấy trở về, hy vọng sự xuất hiện của cậu ấy có thể làm cho chúng tôi an toàn hơn.
Nhưng bây giờ, nhìn cậu ấy và Khương Dương ăn bánh rất thỏa mãn, tôi bỗng nhiên có một loại cảm giác thật ra mình đã cứu vớt đứa bé to xác này.
Bánh mì hành lá trên mặt, sau khi ngâm vào canh gà tre, ngấm đủ dầu mỡ và nước canh thì quả thật rất ngon.
Sáng sớm lúc tôi thức dậy, đi vào phòng Thanh Sơn xem. Trên giường không có ai, tôi đang suy nghĩ cậu ấy chạy đi đâu thì thấy Thanh Sơn từ dưới giường bò ra.
Tổng cộng có hai cái giường, một cái tôi và Khương Dương ngủ, một cái giường khác đêm qua chia cho Thanh Sơn. Mấy tháng trước lúc Khương Dương mới sinh ra, tôi còn ném Khương Dương ở trong phòng này cả đêm. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận