Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 44
Quái vật nhỏ nhặt được mấy cái vỏ quả ngô đồng đen sì dưới tán cây, nhìn thấy sâu nhỏ từ bên trong vỏ đen chui ra, nó há miệng cười khà khà.
Quái vật nhỏ thích hoa, thích các loại cỏ non, thích thực vật có mùi thơm, thích trái cây, còn thích những con côn trùng nhỏ, bình thường nhìn thấy côn trùng kỳ lạ gì sẽ muốn mang đến cho tôi xem một chút. Nếu không phải ban đầu tôi đã thấy nhiều tang thi rồi, độ tiếp nhận đối với côn trùng lập tức cũng cao lên, thì bây giờ cũng sẽ không thờ ơ với các loại côn trùng mà mỗi ngày quái vật nhỏ đưa đến trước mặt.
Cũng may mặc dù quái vật nhỏ thích côn trùng nhưng không đòi nuôi chúng, thường cầm trên tay nhìn một lúc rồi thả đi.
Quả sơn trà ở ven đường cũng lớn như trứng chim cút, treo dưới lá sơn trà, từng chùm từng chùm quả xanh nhỏ. Trong các loại hoa quả phổ biến, quả sơn trà đại khái là trái cây ăn được sớm nhất trong một năm, sớm hơn cả quả đào, quả táo. Không biết tại sao, tôi cực kỳ thích ăn hai cái hạt trơn mượt bên trong quả sơn trà, ngày xưa mỗi năm ăn quả sơn trà, sẽ thu thập tất cả hạt lại bỏ vào trong bình. Nhưng cái thói quen này sớm đã không còn, dù sao sau đó cũng không có cơ hội nào ăn được quả sơn trà.
Năm ngoái tôi cũng ăn quả của cây sơn trà này rồi, thịt quả sơn trà màu vàng óng rất ngọt, đáng tiếc tôi phát hiện tương đối muộn, phần lớn quả sơn trà chín đã bị chim làm hỏng mất, còn có quả sơn trà chín mọng rơi đầy đất, nhìn vô cùng đáng tiếc.
—— Nếu tất cả đồ ăn xuất hiện ở trước mặt tôi bị lãng phí, tôi đều sẽ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, đây là di chứng lưu lại sau khi bị quá đói. Cho nên năm nay tôi thường đi khắp các chỗ có cây ăn quả trong thôn nhìn một chút, nhìn tình hình kết trái của những cây ăn quả này.
Trong sân một ngôi nhà gần đây trồng mấy cây quýt, cũng mọc không ít nụ hoa nhỏ màu trắng, màu trắng cỡ bằng hạt gạo điểm xuyết trên lá cây xanh biếc, giống như trân châu. Chờ một thời gian nữa nở hoa rồi, mùi hương sẽ rất thơm, tôi thích mùi thơm của hoa quýt.
Ven con đường hay đi bên này, những quả dâu đất đã bị hái hết, nhưng dâu đất trên mấy con đường khác đều không ai đụng, bây giờ đang là lúc dâu đất chín dày đặc nhất, lại qua một thời gian nữa, sẽ dần dần không còn.
Mặc dù mỗi ngày tôi và quái vật nhỏ hai người đều sẽ hái không ít dâu đất về ăn, đặc biệt là quái vật nhỏ, một mình nó yên lặng ngồi ở kia có thể ăn một chậu lớn, nhưng chính là như vậy, vẫn có không ít dâu đất chưa kịp hái liền chín rục rơi xuống, cuối cùng bị côn trùng ăn mất hoặc là hư thối trên mặt đất.
Tôi ở chỗ này hai năm, nhận ra sau khi trải qua trận mất mùa kia, hiện tại các loại động vật thực vật cơ hồ là đang dùng loại cảm giác phục hồi thần tốc mạnh mẽ sinh trưởng, giống như muốn bù lại gấp bội sự hoang vu trước đó, tỏa ra một loại sức sống bừng bừng mà trước nay chưa từng có.
Ví dụ như dâu đất, tuy năm ngoái cũng không ít, nhưng thế nào cũng không so được với tình huống năm nay. Đây là một hiện tượng tốt làm người ta vui vẻ, chỉ cần cứ tiếp tục duy trì như vậy, thì tôi không lo sẽ bị chết đói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận