Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 274

Chương 274Chương 274
Chúng tôi chọn vị trí này rất tốt, cả ngày đều có thể phơi nắng, chỉ tiếc mặt trời vừa lặn nhiệt độ lập tức thấp hơn rất nhiều, không ở bên ngoài được nữa.
Số củi tích lũy vào mùa thu đã bị chúng tôi đốt hơn phân nửa, đặc biệt là những ngày này để phòng ngừa bầy sói, chúng tôi đều ngủ trong nhà chính đốt lửa cả đêm, cứ như vậy củi chúng tôi tích trữ sẽ không còn nhiều lắm. Mắt thấy thời tiết tốt, chúng ta muốn nhân cơ hội này lên núi nhìn xem, không chỉ là chặt chút củi trở về dự trữ, còn tiện nhìn xem trên núi có con mồi hay không.
Dựa theo kinh nghiệm của tôi, thời tiết nắng to như này chắc chắn không phải ngày một ngày hai, ít nhất ba ngày này đều sẽ có nắng. Không chỉ có chúng tôi, những động vật đói bụng hơn nửa mùa đông trên núi kia cũng sẽ thừa dịp thời tiết tốt đi ra ngoài tìm thức ăn. Sau khi trải qua sự kiện bầy sói, tôi cảm thấy tôi có thể cần một lần nữa cân nhắc năng lực hiện tại của chúng tôi, có Thanh Sơn chủ lực có thể cùng mấy con sói đánh nhau, ở vùng núi quen thuộc này có lẽ cũng không có nguy hiểm như vậy.
Trước đây một mình tôi cẩn thận quen rồi, hiện tại đúng là hơi cẩn thận quá mức.
Hôm nay chúng tôi chỉ đốn củi dưới chân ngọn núi nhỏ gần đó, không thấy con mồi gì, chặt được không ít củi. Chúng tôi tích củi hai ngày, phủ kín bãi đất rộng bên ngoài sân. Trong hai ngày này, ngoại trừ đốn củi chúng tôi chỉ tìm được hai con gà rừng xuống núi kiếm ăn, hai con này đều hầm ăn.
Đến ngày thứ ba, tôi thấy củi dự trữ đã khá nhiều nên quyết định lên núi tìm con mồi. Vẫn là con đường lên núi lâu như vậy không tới, trong núi vẫn như cũ, không tiêu điều mà cây lá xanh còn có rất nhiều. Dưới bóng cây không ai đi qua, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một chút tuyết trắng chưa tan hết.
"AI Mẹ xem này ! Nơi đó có hoa!" Khương Dương chỉ vào một chỗ kinh ngạc hô lên.
Tôi đẩy nhánh cây ngăn trước mắt ra thấy được hoa thằng bé nói là hoa sơn trà. Trên núi này cây trà và cây sơn trà có không ít, tôi đã thấy qua cả sơn trà hồng với sơn trà trắng.
Vào lúc này nhìn thấy màu đỏ tươi đẹp đầy sức sống như vậy, là một chuyện khiến người ta vui vẻ, vui vẻ nhất chính là Khương Dương đã lâu không thể gặm hoa. Thằng bé xách túi nhỏ, cười hì hì xuyên qua cành cây bụi cây lộn xộn, chạy đến bên cạnh gốc sơn trà. Thằng vừa mở đường như vậy, cũng đỡ cho tôi dùng dao củi chém loạn chung quanh.
"Xem này mẹ ơi!"Khương Dương giơ lên một đóa sơn trà cho tôi xem. Đóa sơn trà nở ở dưới cùng, cánh hoa hơi khép lại, bên trong bọc một ít tuyết. Tôi nhìn mấy lân sau đó Khương Dương cảm thấy tôi xem xong nên rụt tay về, tiện tay nhét hoa vào miệng mình. Xem ra thằng bé là rất vui vẻ, cũng bắt đầu ngâm nga bài hát.
Khương Dương rất nhanh hái xong hoa, chúng tôi lại tiếp tục đi lên. Di không bao lâu, Khương Dương bỗng nhiên lại kéo tôi, tôi cho rằng thằng bé lại nhìn thấy hoa, kết quả thằng bé che miệng chỉ vào trong bụi cây.
Tôi vừa nhìn thì nở nụ cười, đưa tay kéo Thanh Sơn còn đang tìm kiếm con mồi ở một bên, chỉ chỉ dưới bụi cây bên kia. Nơi đó có hai con cầy mốc trốn.
Thu hoạch nhiều ngoài ý muốn, dưới bụi rậm bắt được hai con cầy mốc, gần đó bắt được một con gà rừng, hơi gây một chút, thịt cũng không có, nhưng trừ hai thứ này, Thanh Sơn lại còn tìm được một con lợn rừng không lớn lắm, nhưng vẫn là đủ để ăn trong một thời gian. Có vẻ như nó vẫn còn là một con lợn rừng nhỏ nên không nhờ chúng tôi giúp mà Thanh Sơn đã tự mình hạ gục con lợn rừng nhỏ xuống.
Sau khi thiên tai qua đi, mấy năm nay nghỉ ngơi lấy lại sức, động vật hoang dã trên núi đúng là nhiều hơn rất nhiều. Nếu đổi lại là trước kia, khắp nơi đều là người, e rằng những động vật này cũng không thể nhiều như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận