Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 167

Chương 167Chương 167
Hôm nay chúng tôi chuẩn bị đi tới bên kia con sông hái củ ấu, mấy ngày hôm trước khi tới bên đập chứa nước quan sát, tôi đã phát hiện ra củ ấu bên đây có khả năng đã thu hoạch được. Nhưng may ngày vừa rồi tôi còn đang bận mải theo gieo trồng thêm đậu que cho nên đã chậm trễ lại mấy ngày, hôm nay mới có thời gian tới thu hoạch củ ấu.
Khương Dương và Thanh Sơn luôn rất tích cực trong việc tìm kiếm đồ ăn ngon. Mặc dù thời tiết bên ngoài nóng nực như vậy nhưng lúc đang đi trên đường, tỉnh thần hai người họ vẫn vô cùng hăng hái. Tôi hiểu được tâm tư của họ, đây là biểu hiện họ lại chuẩn bị muốn xuống nước ngâm mình.
Lúc đi tới đập chứa nước, tôi và Thanh Sơn bước vào trong túp lều để di chuyển thuyền ra ngoài, đẩy thuyền về phía khúc sông mọc đầy củ ấu. Chiếc thuyền chậm rãi rễ sóng xuống nước, gạt mở những mảng lá ấu nổi trên mặt nước. Tôi bước lên thuyền, thân thuyền dưới lòng bàn chân lắc lư hai cái, Thanh Sơn vội vàng đỡ lấy mạn thuyền. Tôi đưa tay nắm lấy một cây cột gỗ dựng đứng bên cạnh chiếc cầu gỗ nhỏ cũ nát, ổn định thân thể rồi mới kéo Khương Dương lên thuyền.
"Thanh Sơn, đi thôi." Tôi nói.
Thanh Sơn gật đầu, đẩy thuyền vào trong dòng nước. Theo xu hướng tiến lên phía trước của chiếc thuyền, Thanh Sơn cũng dần chìm vào làn nước. Mái chèo trên tay tôi không có tác dụng gì, Thanh Sơn có sức lực lớn, chỉ cần cậu ấy đẩy ở phía sau một cái, chiếc thuyền đã chậm rãi lướt vào sâu trong vùng lá ấu.
"Được rồi, dừng ở đây thôi." Tôi nói xong, Thanh Sơn cười "ừ" một tiếng, dịch chuyển từ đuôi thuyền tới bên hông thuyền.
"Mẹ- con cũng muốn xuống nước." Khương Dương ngồi trên thuyền kéo áo tôi, đôi mắt chứa đầy mong chờ.
Thôi vậy, đành chiều theo ý thằng bé. Tôi gật gật đầu, Khương Dương lập tức hoan hô một tiếng, dùng cả tay và chân leo đến bên cạnh mạn thuyền, ùm một tiếng nhào xuống dòng nước, một lúc lâu sau mới ngoi đầu lên từ trong mặt nước, tóc tai dán lên khuôn mặt, trên đỉnh đầu còn treo một gốc cây ấu.
Tôi nhặt gốc cây ấu trên đầu thằng bé, lật qua nhìn, phát hiện ở phía dưới cây có ba củ ấu to hai củ ấu nhỏ. Lớp vỏ bên ngoài củ ấu to cứng rắn, còn lớp vỏ bên ngoài củ ấu nhỏ thì mềm mềm và mang theo màu xanh. Số củ ấu này thật ra vẫn còn chưa đủ già nhưng tôi lại thích ăn thứ củ ấu chưa hoàn toàn già như thế này, nó giòn giòn và có hương vị ngon hơn những củ ấu đã già một chút. Tôi bứt củ ấu ra, sau đó lại ném toàn bộ phần cây xuống dưới mặt nước. Tôi ngồi trên thuyền bóc củ ấu, nhét cho Khương Dương một củ, rồi lại nhét cho Thanh Sơn một củ, cuối cùng mới tự mình ăn một củ. Tôi mang theo chiếc giỏ trúc mình đã tự làm ra tới nơi này, đặt ở ngay bên chân, gồm hai chiếc lớn và một chiếc nhỏ.
Toàn bộ chiếc thuyền bị cây ấu bao quanh, lá cây xanh rậm lít nha lít nhít quây thành một mảng lớn, ngồi bên mạn thuyền là có thể tiện tay cầm lên, lật ngược mặt dưới hái những củ ấu đã già ở đằng sau, sau đó lại thả trở lại trong nước. Tôi hái củ ấu bỏ vào trong một cái giỏ trúc lớn, Thanh Sơn hái củ ấu lại bỏ vào trong một cái giỏ trúc lớn khác, còn số củ ấu Khương Dương hái được sẽ thả vào trong chiếc giỏ trúc nhỏ còn lại.
Đây là kinh nghiệm tôi tổng kết ra sau bao nhiêu ngày tháng qua, chỉ cần chúng tôi đi thu hoạch bất cứ thứ gì thì nhất định luôn phải chuẩn bị ra ba cái giỏ. Cứ như thế, Thanh Sơn và Khương Dương sẽ không chi mải lo chơi boi mà rất ra sức thu hoạch, bởi vì đến cuối cùng họ sẽ so sánh xem ai có thể thu hoạch nhiều hơn. Nếu như tôi chỉ mang theo một chiếc giỏ, thì đợi thêm chút nữa hai người này sẽ lại bơi lội tới nơi khác chơi bời.
Khương Dương chăm chỉ cần cù hái củ ấu, vừa hái lại còn vừa đếm số. Hành động của tôi nhanh hơn họ rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận