Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 57
"Khương Dương, tao đang làm mẫu cho mày xem, cho mày học theo có biết không hả? Không phải để mày đi nhặt rắn." Tôi chỉ vào đầu con rắn bằng cây gậy xiên rắn.
Khương Dương chớp chớp mắt, lạch cạch chạy tới đem bỏ đầu rắn kia vào trong túi, sau đó kéo miệng túi hướng về phía tôi tranh công.
Tôi cầm gậy nhìn nó ngây ngốc như vậy, lại nhìn con dao bổ củi bị nó ném sang một bên, cảm thấy đứa nhỏ không phải khó dạy bình thường.
Cuối cùng...
Cháo thịt rắn rất ngon, thịt rắn xào với hành tỏi cũng rất ngon.
Miệng vết thương ngứa ngáy, mọc thịt mới, loại ngứa này so với đau càng thêm khó nhịn, tôi ngứa không ngủ được, mở to hai mắt nghĩ đến lượng đồ ăn còn lại trong hầm để dời đi lực chú ý.
Khương Dương bên cạnh ngủ rất ngon, bỗng nhiên chân bắn một phát, móng vuốt sờ soạng lung tung sang bên cạnh. Tôi ấn bả vai yên lặng rụt vào bên trong. Khương Dương không sờ được quần áo của tôi, trong nháy mắt liền bừng tỉnh. Một tiếng ở trong miệng còn chưa kêu lên, sau khi nhìn thấy tôi liền nuốt trở về, sau đó nhúc nhích về phía tôi rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Kỳ thật buổi tối lúc trước nó đi ngủ cũng sẽ tỉnh, tôi thỉnh thoảng sẽ bị ánh mắt của nó đánh thức, phát hiện nó mở to hai mắt nhìn tôi, giống như là sợ tôi bỗng nhiên biến mất. Kể từ lúc tôi bị thương, nó đột nhiên thường xuyên thức dậy vào ban đêm hơn và tỉnh dậy để tìm tôi ở khắp mọi nơi.
Đây không phải là một hiện tượng tốt.
Sáng sớm hôm sau, tôi cầm ná cao su và một ít dụng cụ, đưa Khương Dương ra ngoài. Lúc đầu nó còn vui vẻ, sau đó phát hiện phương hướng tôi đi là cây hòe biến dị kia, nó liền không chịu đi. Tôi trực tiếp kéo nó đi về phía trước, đi thẳng đến gần cây hòe biến dị kia. Nó bỗng nhiên chạy đến trước mặt tôi ngăn cản tôi, ôm đùi tôi đẩy về phía sau, không cho tôi đi qua.
Trong miệng Khương Dương 6 oa 6 oa không ngừng, dáng vẻ cực kỳ lo lắng. Tôi liều lĩnh nắm lấy móng vuốt của nó và kéo đến dưới gốc cây.
Trước đây tôi không thích đến dưới gốc cây này, bởi vì cành cây ở đây quá rậm rạp, trên tán cây ẩn một cái gì đó không dễ dàng bị phát hiện, ánh sáng không tốt dễ dàng bị đánh lén. Nếu không phải cần thiết và không có bất kỳ lợi ích gì thì tốt nhất là không nên mạo hiểm.
Nhưng lần này tôi phải đến, bởi vì tôi đã sẵn sàng để săn lùng một vài con vật nhỏ bé ở đây cho Khương Dương nhìn xem. Tôi phải cho nó biết, cây hòe biến dị này cũng không phải là một nơi có thể làm cho nó sợ hãi.
Trong tận thế, nhiều nơi đáng sợ hơn nơi này nhiều, có nhiều ke địch đáng sợ hơn con hồ ly biến di kia nhiều. Nó không thể bị một điểm ngoài ý muốn nho nhỏ này vây khốn. Nếu không sau này chờ nó rời khỏi nơi này đi đến địa phương rộng lớn khác nó sẽ khiếp đảm, sẽ một bước cũng không đi ra được, giống như tôi lúc đầu mạt thế, bởi vì không dám đi ra ngoài, mỗi một bước đều máu tươi đầm đìa, vài lần thiếu chút nữa chết đi.
Nếu khi bạn đối diện với kẻ thù mà chỉ có sợ hãi và quay người bỏ trốn thì sẽ dễ dàng dẫn đến cái chết.
Những gì tôi muốn dạy cho Khương Dương là không sợ bất cứ nơi nào mang lại cho nó những thất bại và cơn ác mộng. Tôi không biết liệu nó có thể hiểu những gì tôi nói không, nhưng tôi phải dạy cho nó.
Tôi đã dự liệu sẵn là Khương Dương sẽ sợ hãi, run rẩy trốn ở phía sau tôi, hoặc là lập tức chạy đi. Nhưng nó ổn hơn nhiều so với tôi nghĩ. Sau khi phát hiện tôi không muốn rời khỏi nơi này, Khương Dương chủ động đứng trước người tôi.
Mặc dù thằng bé vẫn còn lo lắng và thậm chí run rẩy nhưng tôi biết sau này nó sẽ là một người đàn nó dũng cảm. Bởi vì nó dám đứng trước mặt tôi và muốn bảo vệ tôi.
Tôi chạm vào tóc của Khương Dương, quan sát sự phân bố của các cành cây trên đỉnh đầu của tôi và tìm thấy một nơi tốt nhất để quan sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận