Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 89
Tôi nhìn vào đó một lúc với ánh mắt thăm dò, nhưng bởi vì xung quanh quá mờ, thật sự tôi không thể nhìn rõ.
Cho dù không nhìn thấy được cũng không sao, tôi đến đây chỉ muốn tìm Khương Dương, nếu bây giờ đã tìm được rồi, tôi định đưa Khương Dương rời khỏi nơi này trước rồi nói tiếp. Nơi này còn xác của chó cái biến dị, tuy rằng tạm thời không có chuyện gì nhưng nói không chừng sẽ có động vật biến dị khác ngửi được mùi máu tươi rồi tìm đến đây. Còn có đám người kia nữa, không ai có thể biết được bọn họ có thể bất ngờ chạy tới đây hay không.
Tôi lo ngại về chuyện này, cũng không đi vào trong góc để xem thứ phát ra tiếng đáng sợ kia, tôi kéo Dương Dương định ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói từ trong góc bên kia vang lên.
"Nó là con của cô sao? Cô đến tìm nó, không phải cô cố ý vứt bỏ nó sao?"
Ở đó thật sự có một người ư? Tôi sửng sốt. Giọng nói người này rất khàn, giống như đã bị giày bò, tốc độ nói chậm lại, cảm giác khi nghe không quá thoải mái. Chỉ từ giọng nói này cũng không thể biết được người này bao nhiêu tuổi, chỉ có thể biết được đây là một người đàn ông.
Tôi ôm Khương Dương đứng im tại chỗ, lên tiếng nói: "Đúng vậy, tôi có việc nên đặt thằng bé sang một bên, chớp mắt một cái thì thằng bé đã bị người khác đưa đi."
Bên kia im lặng, khi tôi đưa Khương Dương ra ngoài cũng không nghe thấy tiếng đối phương ngăn cản. Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên Khương Dương vặn mình, ôm lấy chân tôi rồi kéo tôi vào trong góc đó.
Tôi nhíu mày, Khương Dương dùng hết sức lực bú sữa mẹ kéo tôi vào bên kia, còn rất đáng thương kêu be be.
Giằng co một lúc, tôi thuận theo ý của Khương Dương, từ từ đến gần góc đen kia. Khương Dương nhìn tôi đi ve phía bên kia, ngoan ngoãn nghe lời ôm lấy chân tôi.
Tôi càng đi càng gần, mơ hồ nhìn thấy một bóng đen hình người nửa nằm nửa ngồi kẹp giữa vách tường đá và xác con chó cái. Tôi đi đến trước mặt cậu ấy, cậu ấy không có động tĩnh.
Tôi lớn tiếng hỏi cậu ấy: "Cậu bị thương à?"
Người nọ không trả lời.
Khương Dương buông chân tôi ra, thằng bé dùng một cái móng vuốt bắt lấy ống quần tôi, móng vuốt khác vươn ra lắc lắc vào chân người kia.
"Be be be be?"
Tôi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của người này, tình trạng của cậu ấy không tốt lắm, mùi máu tươi nơi hẻo lánh này cũng quá nồng. Tôi đặt Khương Dương sang một bên rồi lấy chiếc bật lửa từ trong túi của mình, vừa vặn bên trong hang 6 này có không ít cỏ khô và củi khô, tôi lấy một ít cỏ để nhóm lửa, mượn ánh lửa tôi nhìn thấy được người con trai trước mặt.
Đó là một "người" giống như Khương Dương vậy.
Trên cánh tay của cậu ấy phủ một lớp vảy đen rải rác, có bốn cái móng vuốt, nhiều hơn Khương Dương một cái. Chân cũng lộ ra móng vuốt lớn vừa dày vừa nặng và một chiếc đuôi màu đen gục xuống một bên. Đôi mắt nhắm chặt, hình như đã bất tỉnh.
Tôi từng nghe Cao Viễn nói, đứa trẻ giống với Khương Dương không hề ít, vảy trắng hay vảy đen đều có cả, nhưng tôi không ngờ mình sẽ thấy một quái vật có vảy đen sớm như thế. Ngoại trừ Khương Dương thì đây chính là người đầu tiên có vảy ở trên người.
Thế nhưng .. tôi rất nghi ngờ. Tuy rằng người này thoạt nhìn hơi gầy nhưng dù thế nào khuôn mặt kia cũng đã mười tám, mười chín tuổi trưởng thành. Không phải nói đứa trẻ như thế này xuất hiện sớm nhất vào bốn năm trước đó sao? Đây là chuyện 8gi chứ? Tôi nhớ Cao Viễn nói đứa trẻ như vậy sẽ lớn rất nhanh, trong lòng tôi có một suy đoán.
Nó thật sự có khả năng sao? Lớn nhanh cũng không phải kế lâu dài. Cỏ khô trong tay sắp cháy hết, tôi dứt khoát vơ đám cỏ khô và củi khô bên cạnh thành một đống rồi nhóm lên một đống lửa nhỏ.
Tình huống trong hang động càng được nhìn rõ dưới ánh lửa, cả người con chó cái biến dị bên kia có lông màu đen, trên người nó có rất nhiều miệng vết thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận