Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 125
Khương Dương muốn đi theo tôi, Thanh Sơn cũng vậy, cho nên chúng tôi vẫn đi cùng nhau. Nơi chúng tôi sắp tới không phải trong núi sâu, mà là những ngọn đồi ngoài cùng, trên đồi có rất nhiều cây thông, hiện tại vẫn còn non, những cụm lá thông xanh còn chưa xòe ra, chúng mọc thành chùm trên cành màu xanh thẫm như những chiếc sào dài.
Chúng tôi đi ngang qua cây dẻ đang nở hoa, tua rua khô héo, bóng con sóc lướt qua cây, tôi nghe tiếng động liền quay đầu nhìn, thấy bóng con người nên chỉ trong nháy mắt con sóc đã biến mất.
Bên cạnh cây dẻ còn có một cây cam, hoa cam đã rụng từ lâu, hiện tại trên cành đã có những quả nhỏ màu xanh, chỉ cần đếm qua cũng có thể nhìn thấy mấy chục quả. Cây cam này quả rất nhiều, nhưng cam không ngọt, không ngọt như những cây cam trong làng.
Phía trước có một ngã ba, đi thẳng là đường vào núi, nhưng không cần đi sâu vào đó để kiếm củi, chỉ cần đi theo con đường nhỏ bên phải. Cánh rừng bên đó có một số cây bị cháy khô, thích hợp để làm củi đun.
Đi vào con đường bên phải, phía trước cách đó không xa có một cái lán, làm bằng gỗ lợp tranh, một mặt dựa vào núi, hai bên có hai cây dẻ lớn, ba mặt còn lại không có mái che. Lán này dột nát, cỏ mọc trên mái hiên phía trên, xung quanh máng đá cũng mọc đầy cỏ. Bên trong lán có một cái máng bằng đá trũng xuống, một cái búa nhọn hoắt giống như đúc bằng đồng, một sợi dây đứt và rơi xuống đất trông giống như một con rắn.
Trước khi đến ngôi làng này, tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy những thứ giống thế này, vì vậy tôi chỉ có thể đoán là thứ này dùng để giã cái gì đó. Lần trước, tôi đã thử chơi với thứ này, nếu tôi bước lên tấm gỗ, chiếc búa sẽ đập vào máng đá và nó vẫn có thể rung lắc, nhưng tôi không biết cách vận hành chính xác nên không thể sử dụng nó cho nên sau đó tôi cũng không quan tâm đến nó nữa.
Khương Dương đã nhìn thấy thứ này khi chúng tôi đến đây lấy củi, nhưng Thanh Sơn vẫn chưa nhìn thấy nó, tôi thấy cậu ấy nhìn chằm chằm vào chiếc búa lớn một lúc lâu, trong mắt cậu ấy đầy tò mò. Giống như Khương Dương lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, không biết có phải so với người thường thì bọn chúng có tính tò mò hơn không. Lần đầu tôi nhìn thấy thứ này cũng sẽ không phải ứng giống bọn chúng.
Đi về phía trước, bước trên con đường tôi đã đi trước đây, có rất nhiều cây lùn, nhìn lá cây có thể thấy ở đây chủ yếu là cây dẻ, nhưng quả tạo ra nhỏ hơn, khi hạt dẻ có thể ăn được, chúng cũng sẽ đơm hoa kết trái, quả nhỏ có vỏ cứng màu vàng nhưng ăn không ngon. Độ dày của cây vừa phải, không quá dày, chặt ba bốn nhát là gãy, tôi thường chặt loại cây này để làm củi đốt.
Những cây măng mới mọc năm nay đã trưởng thành, trở thành những cây trúc, trên cành đã có đọt lá, sắp bung ra. Trúc ở đây mọc dày đặc, không ai cắt tỉa, trúc ở đây là loại trúc nhỏ nên mọc lên không cao lắm, không giống những cây trúc lớn được trồng đặc biệt trong rừng trúc.
Tôi dùng rìu để chặt củi, sau đó trực tiếp chặt dưới đáy, lại chặt từng cây một, kéo về đặt trong sân phơi khô, sau đó chặt thành từng khúc và đốt. Thanh Sơn ở phía sau tôi, muốn kéo những cái cây đã bị đốn hạ, tôi nói với cậu ấy: "Khi nào quay về thì sẽ kéo theo chúng, giờ không cần để ý đến chúng."
Nghe vậy cậu ấy từ bỏ việc trong tay và quay qua giúp tôi chặt trúc. Hai người chúng tôi đang bổ củi, Khương Dương bị kẹt ở giữa nên quay đầu ngoe nguẩy đuôi đi kiếm ăn. Cây dành dành dại trên núi đang nở rộ, sáu cánh hoa trắng muốt, mùi rất thơm. Tôi nhìn thấy Khương Dương đang loay hoay nhặt mấy cánh hoa lúc chúng tôi bổ củi, lúc chúng tôi định đi, thằng bé vội buông ra đi theo, tiện tay bứt theo may đóa hoa để ăn dọc đường.
Trên núi có nhiều côn trùng nên tôi đã mặc quần dài và áo dài tay, nhưng sau khi đi đốn củi xuống về đến nhà tôi vẫn thấy trên tay có vài chỗ ửng đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận