Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 163
Tôi ở bên cạnh chú ý tình hình, trông thấy tình huống như vậy thì lập tức tiến lên chém cho lợn rừng hai dao, tạo thành hai miệng vết thương lớn trên đùi sau của nó. Tuy rằng sức lực của tôi không thể sánh với Thanh Sơn nhưng vẫn đủ lớn. Con lợn rừng bị tôi chém ra hai vết thương ở chân, yết hầu lại không ngừng ùng ục ùng ục tuôn máu, nó muốn đứng lên cũng không có cách nào, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo ngã sang bên cạnh, đè nát một mảng cỏ dại lớn.
Thanh Sơn tựa như một con sói vồ bắt được mồi, vững vàng bám chặt trên thân lợn rừng, chờ tới khi nó không thể chịu đựng được ngã xuống thì lập tức đè nó lên mặt đất, mạnh mẽ móc tay từ trong lỗ hổng trên cổ kia, xé đứt quá nửa cái đầu con lợn rừng này xuống. Cứ như thế, cuối cùng lợn rừng cũng không thể nhúc nhích được nữa, ngã vào đất ruộng, không còn tiếng động.
Tất cả những chuyện vừa rồi chỉ diễn ra trong vòng hai đến ba phút, tôi gần như chưa làm được cái gì, một mình Thanh Sơn cũng đã đủ sức giết chết con lợn rừng này cực nhanh. Sức mạnh của cậu ấy quá lớn, nếu đổi thành một mình tôi, có lẽ tôi sẽ không thể nào tìm ra cách giết chết được con lợn rừng này, chỉ có thể châm bó đuốc xua đuổi nó.
Tôi lau đi máu tươi bắn trên bàn tay mình, bước sang kéo Thanh Sơn một cái. "Không bị thương chỗ nào chứ?"
Thanh Sơn lắc đầu, lại nhìn về phía tôi. Tôi hiểu được ý tứ của cậu ay trả lời luôn: "Tôi cũng không sao." Sau đó tôi vẫy vẫy tay, gọi Khương Dương mới vừa bừng tỉnh tiến lại.
Khương Dương chạy tới bên, trợn to đôi mắt, ngồi xổm xuống bên cạnh con lợn rừng đã chết, chọc chọc hai cái răng dài dính máu của nó.
Bắt được một con lợn rừng to như thế, lại có thể được ăn thịt rất lâu, người vui vẻ nhất đương nhiên là Thanh Sơn rồi. Cậu ấy giúp đỡ tôi xử lý da lông lợn rừng ở bên dòng suối, lột sạch hết tất cả lớp da cứng rắn bên ngoài của nó xuống.
Khương Dương cũng rất vui vẻ, bởi vì thằng bé đã có được hai chiếc răng dài của con lợn rừng biến dị, hai chiếc răng dài này đã trở thành món đồ chơi mới cho thằng bé.
Phần thịt thừa lại có thể ướp gia vị rồi hun khói, nhưng cho dù như vậy thì ngày nào Thanh Sơn cũng ăn đến khi bụng căng phồng. Tôi cảm thấy trong khoảng thời gian này cậu ấy lại cao thêm, vóc dáng bây giờ so với vóc dáng lúc cậu ấy mới tới nơi này quả thật khác nhau một trời một vực.
Lúc mới tới đây cơ thể cậu ấy gầy gò đến mức có thể nhìn thấy được xương sườn lồng ngực, bây giờ cơ thể đã được bao trùm thêm một tầng cơ bắp xinh đẹp. Bởi vì cậu ấy luôn luôn chạy nhảy ở bên ngoài nên làn da phơi nắng đã đen đi, nhưng cả người đều sáng sủa hơn không ít. Mỗi ngày khi nhìn thấy tôi và Khương Dương, cậu ay đều vui ve nở nụ cười với chúng tôi, lúc bình thường nếu không phải đang dẫn theo Khương Dương chơi bời quậy phá điên cuồng thì cũng đang giúp tôi xử lý chuyện đồng ruộng, còn có thể tìm ra cơ hội thích hợp chạy lên núi tìm chút đồ ăn tươi mang về.
Bởi vì có Thanh Sơn ở chỗ này nên tôi thoải mái hơn rất nhiều. So với năm ngoái, những công việc tôi phải làm đã ít đi hẳn, nhưng cuộc sống cũng trôi qua ngày càng tốt đẹp hơn. Tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi nên cũng bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện khác.
Bây giờ thời tiết càng lúc càng nóng, ngủ trên chiếc giường lót chiếu trúc cũ cũng vẫn còn rất nóng. Vì vậy tôi quyết định chuẩn bị làm mấy chiếc giường trúc mới. Trước đây tôi chưa bao giờ làm những thứ này, nhưng tôi cảm thấy cách nó tạo ra chúng khá đơn giản nên cuối cùng vẫn quyết định thử một lần.
Sau khi nghe xong quyết định của tôi, Khương Dương và Thanh Sơn lập tức giơ tay đồng ý. Dù sao thì hai người họ cũng chưa từng phản đối tôi bao giờ.
Muốn làm giường trúc thì chắc chắn không thể nào sử dụng những cây thủy trúc tỉnh tế nhỏ mảnh, nhất định phải vào trong rừng trúc chặt những cây trúc thô to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận