Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 245
Thời điểm tôi sửa cho bọn hai bộ quần áo thì Thanh Sơn ở bên kia chặt gỗ bụp bụp bụp, vụn gỗ bay tán loạn. Cậu ấy đã làm cho ba người chúng tôi một chiếc ghế nhỏ và chiếc ghế nhỏ của tôi là lớn nhất và đẹp nhất. Thanh Sơn và Khương Dương đều giống nhau, có thứ gì tốt nhất cũng muốn để lại cho tôi.
Tôi cũng không biết thói quen này của họ được hình thành như thế nào. Khi tôi còn nhỏ cũng không hiểu chuyện như vậy. Khi tôi thích thứ gì thì luôn muốn để lại cho chính mình, không muối chia sẻ với người khác. Kỳ thật trẻ con bình thường đều như vậy. Đứa trẻ nào biết chia sẻ cùng khiêm nhường là do cha mẹ dạy dỗ tốt. Nhưng tôi chưa từng dạy cho Khương Dương cùng Thanh Sơn những thứ này. Có đôi khi tôi hoài nghi đây có phải là bản tính của bọn họ hay không.
Thanh Sơn chuẩn bị làm cái ghế thứ tư. Nhưng tôi cảm thấy mấy cái ghế nhỏ đã đủ rồi, liền gợi ý cho cậu ấy, bảo cậu ấy thử làm loại ghế thấp có lưng tựa. Loại ghế thấp này sẽ không đơn giản như vậy, đủ để cậu ấy nghiên cứu một thời gian dài.
Thời tiết tốt hiếm hoi này đã trôi qua. Có một ngày, thời tiết bắt đầu chuyển sang âm u, sau đó là những ngày mưa liên tục, nhiệt độ cũng giảm đi rất nhiều.
Mỗi đêm tôi đều có thể nghe được tiếng gió vù vù. Buổi sáng thức dậy, trời am u, cho dù tôi đã mặc áo khoác thật dày nhưng hàn khí vẫn lan tỏa, chui vào trong quần áo, người lạnh run rẩy. Loại lạnh này có thể chui vào trong da thịt, chui vào trong xương lạnh, giống như người là một cái rây sẽ rò rỉ gió, có thể làm cho gió lạnh thổi qua lại trong thân thể.
Loại thời tiết này mang gió lạnh khi đi một vòng ở bên ngoài, lúc trở về tay chân cùng mặt đều sẽ cứng ngắc, giống như là khối băng bị đông lạnh. Nếu ngồi ở đó bất động, cũng vẫn lạnh như nhau. Bất giác cả người đều muốn chui vào trong quần áo, hận không thể ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng rụt lại thành một cục.
Tôi đã sớm mặc thêm áo khoác, ôm mình thật chặt, bên trong đôi giày dày có thêm một lớp lông. Đây là tôi tự mình làm, có thể càng thêm ấm áp. Nếu ra ngoài, còn phải dùng một cái khăn quàng cổ lớn che mặt, bằng không mặt sẽ bị gió thổi cho nứt nẻ.
Khương Dương và Thanh Sơn tay chân có vảy bao trùm lên móng vuốt. Sau khi mùa đông đến, bọn họ dường như cũng không cảm thấy lạnh lắm. Khi đi bên ngoài, bọn họ không quen đeo cái gì trên chân, kể cả trời lạnh buốt cũng vậy. Lúc trước tôi đã thử làm đôi giày lớn cho bọn họ, nhưng bọn họ sau khi đi vào liền đi không được tự nhiên. Đặc biệt là Khương Dương, nó vừa đi vào liền ngã xuống. Tình cảnh kia quả thực giống như đi giày cho mèo vậy. Cho nên hai đôi giày lớn kia không thể dùng được.
Sau khi thời tiết trở nên lạnh hơn, tôi tìm thấy hai đôi giày lớn một lần nữa, làm thành dép lê bằng lông để cho họ đi ở trong phòng. Nhìn họ ngồi đó mà không đi giày vào, tôi thực sự không thể chịu đựng được. Ngay cả khi họ nhấn mạnh với tôi mấy lần là họ không lạnh nhưng tôi vẫn nghĩ rằng họ sẽ lạnh. Ngẫm lại có thể hiểu được đây có thể là một trong những câu tôi đã nghe nhiều lần vào những năm tháng đó - "Mẹ biết con sẽ lạnh."
Nhìn dáng vẻ lạnh đến nỗi không chịu nổi của tôi, Thanh Sơn đem chậu than từ trong phòng chứa đồ ra. Bốn góc mỗi góc có một cái giá gỗ, phía trên có một cái chậu sắt hình nồi, đây chính là chảo lửa trước kia người làm nông thường dùng để sưởi ấm vào mùa đông. Nhưng đây là dùng để đốt than, mà chúng tôi lại không có than nên chỉ có thể đốt củi.
Chậu than này kỳ thật không thích hợp để đốt củi, bởi vì nó quá nhỏ, sau khi đống củi lên, sẽ đốt đến khung gỗ ở bốn góc xung quanh. Năm ngoái tôi dùng chậu than này để sưởi ấm, không cẩn thận đốt khung gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận