Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 84
"Sao em lại không khách sáo với anh chứ? Anh có lòng tốt đến đây giúp em, trên người em đau nhức chỗ nào, anh đây đến giúp em nhìn xem nhé."
Khi hắn ta bước đến gần muốn bắt tôi, sau khi bắt được cánh tay của tôi, nhìn thấy tôi giãy giụa, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn, trong tay cũng không có vũ khí nên hắn ta mới hoàn toàn yên tâm, hai mắt hắn cười sáng lên, đôi tay kia thẳng thừng kéo quần áo trên người tôi.
Đúng lúc này, tôi bất ngờ giơ tay vung nắm tro tàn trong tay lên mặt hắn ta, thừa dịp hắn ta nheo mắt lại, lưỡi đao trong tay tôi đã xoẹt qua cổ tay kia của hắn ta. Máu tươi lập tức chảy ra, tôi dùng ngón tay nhéo mạnh vào miệng vết thương của hắn ta khiến hắn ta kêu lên thảm thiết, ngay lập tức bàn tay ấy không còn chút sức lực.
Tôi dùng con dao chữ phiến này rất thành thạo, cổ tay của người đàn ông kia bị tôi cắt bằng một dao rất chuẩn, máu tươi lập tức ứa ra.
Sau một tiếng kêu đau ngắn ngủi, tôi ấn đầu hắn ta xuống đống bùn đất bên cạnh, chặn những tiếng kêu đau của hắn ta trở lại trong miệng. Tôi vặn cánh tay hắn ta về phía sau rồi dẫm lên bả vai bên kia của người đàn ông, một tay khác với lấy chiếc đao bổ củi vừa nãy giấu sang một bên và đặt nó dưới cổ người đàn ông.
Tất cả những động tác này đều rất nhanh trong vòng chưa đây một phút, người đàn ông gây yếu tựa như một con cá chết bị tôi giẫm đạp trên mặt đất.
Tôi còn nói với người đàn ông đang giãy giụa: "Vữa nãy tôi mới rút con dao này từ trong đầu con tang thi, chất nhầy phía trên cũng chưa lau sạch, anh đừng lên tiếng, nếu anh kêu lên thì tôi chỉ có thể cắt cổ anh."
"Được được được." Hình như người đàn ông bị đè trên mặt đất gần như không thể hít thở, nghe thấy lời này của tôi, hắn ta vội phát ra một tiếng hàm hồ.
Tôi hơi nới lỏng một chút để mũi hắn ta có thể hít thở, sau đó hỏi hắn ta: "Có phải nhóm của mấy người bắt một đứa trẻ có vảy trắng, cao đến eo tôi, mặc một chiếc áo thun màu xanh biển bị bắt ở khu phố cũ Lào Cai bên kia đến đây không?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Người đàn ông hơi do dự, tôi dùng sức ấn vào miệng vết thương trên cổ tay hắn ta, dùng sức chân đạp thật mạnh vào vai hắn ta: "Nói nhanh!"
Sắc mặt người đàn ông vì đau đớn mà tái xanh, hắn ta vội mở miệng nói: "Đúng đúng, là lão Tống bắt về, ngày hôm qua hắn đi đến chỗ đó để tìm vật tư nhìn thấy chiếc xe van hỏng bên cạnh có một quái vật nhỏ nên ôm thứ đó vê!"
"Thằng bé đâu?!" Tôi hét lên hỏi.
"Vốn dĩ, vốn dĩ chuẩn bị nấu ăn vào buổi tối ..." Người đàn ông gây yếu lắp bắp nói, tôi nghe xong lời này, con dao nhỏ trong tay suýt chút nữa cắt đứt đầu tên đàn ông này.
Người đàn ông kia cảm nhận được suy nghĩ của tôi, vội vàng nói tiếp: "Nhưng nhưng nó không bị giết, anh Hắc nói giữ nó làm mồi nhử. Tối hôm qua chúng tôi đi săn giết con chó biến dị lớn ở công viên Giang Hán nên đã ném nó cho con chó biến dị kia. Con chó biến dị ấy ngậm quái vật nhỏ về tổ, nó muốn mang cho chó cái ăn. Người của chúng tôi theo sau đã giết con chó đực kia, nhưng không thể giết con chó cái trong hang ổ, còn, còn chết một người nên rút lui."
"Cô, hiện giờ cô thả tôi ra nhanh chóng đi tìm, nói không chừng nó còn chưa chết đâu, cô đừng, đừng ở chỗ này phí thời gian với tôi! Cô xem tôi không làm gì được cô, bây giờ mọi người đều ít đi như thế, tất cả mọi người đều là đồng bào, cô ..."
Người đàn ông im lặng, tôi dùng chút sức trên tay cắt đứt khí quản của hắn ta, sau đó buông cổ tay hắn ta ra, túm chặt lấy tóc hắn ta bằng bàn tay đã dính đầy máu tươi, dao bổ củi trên tay lại dùng sức thêm một lần nữa cắt đứt đầu hắn ta.
Ném đầu hắn ta sang một bên, tôi cắt quần áo hắn ta ra rồi lau sạch dao và tay, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.
Công viên Giang Hán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận