Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 146
Gan vịt thận vịt tỉìm vịt móc ra bỏ sang một bên, trong bụng vịt còn có những viên tròn vàng vàng nho nhỏ, đó là những quả trứng vịt còn chưa thành hình.
Thời điểm này chưa phải thời điểm thích hợp để lấy trứng vịt, chờ qua thêm hai tháng, tới bên bụi lau sậy bên cạnh bờ sông sẽ có khả năng tìm ra rất nhiều quả trứng da xanh, không chỉ nhặt được trứng vịt hoang mà còn có thể nhặt được trứng của các loại chim rừng, chim cút...
Thịt vịt hoang chặt thành miếng rửa sạch sẽ, bỏ vào trong nồi đổ thêm nước, thả gừng vào át mùi tanh.
Tôi liếc sang Khương Dương với cái đuôi nhỏ đang chậm rãi vung vẩy, lau tay xoay người đi nấu món đậu xanh nghiền. Mấy hôm nay Khương Dương không ăn được nhiều lắm, cho dù là mì hay bánh cũng không thể nhai. Mặc dù hàm răng của thằng bé dài lên nhanh, rụng cũng rất nhanh, nhưng gần như một bên mọc một bên lại rụng, ăn đồ ăn cứng vào miệng sẽ không thoải mái.
Cho đậu xanh vào nồi đun sôi trên lửa lớn, nghiền thành đậu xanh xay nhuyễn, lại thêm chút muối vào, có thể lấy thìa xúc ăn, không cần nhai nữa. Hoa kim châm tươi non, còn mang theo chút mùi hương đặc trưng, ngắt hoa ra rửa bằng nước sạch một lần, bỏ từng bông từng bông vào nồi nấu chín, lúc gắp ra hoa đã mềm nhữn, không can phí sức nhai cắn nữa. Nếu như vào lúc trước, khi răng của Khương Dương vẫn còn tốt, chắc chắn thẳng bé sẽ thích nhai thẳng hơn, nhưng bây giờ tốt nhất vẫn nên nấu chín qua một chút.
Bữa trưa của Khương Dương là một bát đậu xanh nghiền nát và một đĩa hoa kim châm xếp chỉnh tê.
Tôi và Thanh Sơn ăn mì và thịt vịt hoang, bởi vì bếp cháy lớn nên vịt chín rất nhanh, lớp mỡ vàng bị hầm ra nước, giống như hai tầng lá vàng phủ trên tô mì, vừa thơm vừa đẹp mắt.
Khi nước dùng được một tầng mỡ bao phủ, hơi nóng không thể bốc ra, nhìn thì giống như đã nguội nhưng chỉ khi uống vào mới biết được, nó có khả năng làm bỏng miệng. Tôi múc một bát cho Thanh Sơn, dặn dò cậu ấy cẩn thận kẻo nóng. Khương Dương đã ngoan ngoãn bắt đầu xử lý bát đậu xanh nghiền và hoa kim châm luộc của mình. Thế nhưng khi tôi quay đầu lại, lại trông thấy đứa nhỏ này đang cầm một bông hoa kim châm định ném vào trong lồng cho cú mèo nhỏ.
Đương nhiên, cú mèo không ăn thứ này.
"Khương Dương, tự ăn cơm đi, chờ cả hai ăn xong thì chúng ta sẽ đi kiếm đồ ăn cho nó."
Sau khi nghe hiểu ý tứ của tôi, tốc độ ăn uống của Khương Dương tăng nhanh hơn hẳn.
Bữa tối ăn uống xong xuôi, tôi đưa họ tới bên ao bắt cá nhỏ. Tôi sử dụng chiếc vợt lưới có tay cầm rất dài, thả vào chút đồ ăn nhỏ vụn, duỗi tay đến bên ao là có thể vớt được không ít cá nhỏ. Con cá nhỏ dài chừng nửa ngón tay, bụng có màu trắng bạc, còn óng ánh sắc màu, gầy dài như cây gậy trúc, thân thể tròn dẹp loại nào cũng có đủ.
Trong ao này không có quá nhiều cá, cá nhỏ ở bên đầu con suối kia mới vô cùng nhiều, nếu xắn ống quần đi xuống dưới dòng suối, nước mới sâu đến độ quá đầu gối một chút. Nếu để chân trần đứng im giữa dòng nước, những con cá nhỏ ngớ ngẩn kia se va chạm vào chân, nếu làn da trên chân cảm thấy ngứa ngáy thì bởi vì đàn cá nhỏ kia đang rỉa chân bạn.
Đàn cá nhỏ kết bạn bơi qua bơi lại giữa dòng suối thật dài thật dài, bên dưới những tảng đá trong suối còn có cua bò ngang qua, những con tôm và cả ốc đang mút chặt vào trong tảng đá. Đám cú mèo chắc hẳn đều sẽ ăn những thứ này, đôi khi chúng còn ăn cả ếch xanh, thế nhưng ếch xanh biết ăn côn trùng có hại, cho nên tôi sẽ không bắt ếch về.
Khương Dương và Thanh Sơn mang theo một đống cá nhỏ về, phấn khởi vui sướng cho cú mèo ăn. Khương Dương cầm một con cá nhỏ, cố gắng nhét hai móng vuốt của mình vào trong khe hở giữa lồng để đưa đến miệng cú mèo. Nhưng con cú mèo kia rất cảnh giác, nó không chỉ không tiến về trước để ăn, ngược lại còn nhích ra phía sau, lông vũ trên lưng còn lọt ra bên thành bên kia của chiếc lồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận