Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 229
Dây cây nho màu nâu và lá nho màu xanh quấn quanh cành cây, còn có một loại dây leo không biết nên nở ra hoa nhỏ màu vàng. Dây cây nho mọc đến chỗ rất cao, mà cái Khương Dương bảo tôi nhìn, đại khái chính là chùm nho của dây cây nho trên đỉnh thân cây.
Từng quả nho be bé là màu đen, từng chùm treo ở trên cành, nhìn rất ngon. Mặc dù loại nho dại này hơi nhỏ, nhưng thực sự rất ngọt, trước kia tôi đã từng ăn. Nếu là một mình tôi, nhìn thấy nho mọc ở chỗ cao như vậy, có lễ sẽ thôi bỏ đi, nhưng bên cạnh còn có Thanh Sơn, cậu ấy trèo cây rất giỏi, tôi còn chưa lên tiếng, cậu ấy đã nhanh nhẹn bỏ túi công cụ các thứ trên người xuống, buộc một cái túi, ôm cây trèo lên trên.
Bàn tay và bàn chân của cậu ấy đều là móng vuốt, có thể vững vàng ôm lấy thân cây, cái đuôi phía sau dán trên thân cây, có thể giữ thăng bằng, tôi cứ như thế đứng ở dưới gốc cây ngửa đầu nhìn cậu ấy càng trèo càng cao.
Khương Dương nhìn mà lòng ngứa ngáy, cũng chuẩn bị leo cây: "Mẹ, con cũng trèo lên cây hái nhé."
"Đi đi" Mặc dù để thằng bé đi, nhưng tôi biết thằng bé khẳng định không trèo lên nổi.
Tuy rằng nhìn qua thì vảy trắng và vảy đen trông như cùng một loại sinh vật, nhưng thật ra khác biệt giữa bọn họ cũng rất lớn, vảy trắng chỉ có ba ngón tay, tương đối ngắn, không dài mảnh khảnh cứng rắn như móng vuốt của vảy đen, giống như móc câu. Còn có móng vuốt chân, móng vuốt chân của vảy trắng thô dày hơn của vảy đen một chút, cho nên bình thường tiếng bước đi của Khương Dương nặng nề hơn Thanh Sơn, vảy dưới lòng bàn chân thằng bé cũng càng cứng rắn hơn, có thể giẫm lên bóng gai hạt dẻ mà không việc gì. Nhưng khi trèo cây, móng vuốt chân thô dày của Khương Dương sẽ không thuận tiện như Thanh Sơn.
Với cả phần đuôi, đuôi của Khương Dương ngắn hơn đuôi của Thanh Sơn một chút, tròn vo, không có hơi bẹp bẹp như của Thanh Sơn.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, Khương Dương cố gắng hì hục hì hục trèo lên được khoảng hai mét ở cái cây bên cạnh, đã không kiên trì nổi ôm thân cây tuột xuống, móng vuốt móc cả vỏ cây của người ta xuống.
Tôi cho rằng Khương Dương không chịu thua còn muốn trèo cây thử một chút, nhưng thằng bé duỗi móng vuốt ra sờ sờ vết sáu đường móng trên thân cây, quay đầu nói: "Vẫn là quên đi, con không trèo lên được."
"Ừm, có đôi khi biết từ bỏ cũng là rất tốt, đừng cố chấp ở chuyện không phải sở trường của mình." Tôi xoa đầu của thằng bé nói. Khương Dương dạ một tiếng, dựa đầu vào bả vai tôi. Bong nhiên tôi cảm thấy trên trán bị cái gì đó đập một cái, duỗi tay sờ, sờ được một chút nước đọng màu tím, đồng thời mũi ngửi thấy một cỗ vị nho.
Ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy Thanh Sơn ở trên cây rụt cổ một cái. Có lẽ cậu ấy muốn ném Khương Dương, kết quả không cẩn thận đập vào đầu tôi. Tôi ngửa kêu cậu ấy: "Thanh Sơn, xuống được rồi, xuống cẩn thận một chút."
Cậu ấy thoăn thoắt trèo xuống, giơ nửa túi nho dại cho tôi nhìn: "Tôi nếm rồi, là ngọt."
Tôi lấy một quả nho to bằng ngón tay cái nếm hương vị, vị ngọt này còn ngọt hơn cả quýt trước đó. Xem ra vận may của chúng tôi không tệ, bởi vì nho dại cũng không phải tất cả đều rất ngọt, thứ này hoặc là ngọt có thể làm đường, hoặc là chua ê răng.
Chúng tôi vừa đi đường vừa ăn nho, xung quanh không có nước không thể rửa, nhưng ba chúng tôi cũng không có để ý điều đó, ăn vui vẻ như thường. Thanh Sơn ngó trán tôi mãy lần, cuối cùng không nhịn được nữa, duỗi móng vuốt tới, dùng mu bàn tay xoa xoa trán cho tôi.
"Không phải tôi muốn đạp cô." Cậu ấy giải thích.
Tôi nhìn Khương Dương xách một chùm nho vui vẻ đến sắp nhảy lên ở phía trước, hỏi cậu ấy: "Vậy là cậu muốn đập Khương Dương?"
"„ Không phải, tôi là, là không cẩn thận rơi xuống." Thanh Sơn không biết nói dối cho lắm. Cái trình độ nói dối này, sơ sơ cũng chỉ bằng trình độ của tôi khi học lớp hai tiểu học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận